Những
năm tháng còn bé, ở nhà với cha mẹ, không ai nghĩ đến hạnh phúc được ở
nhà, có nhà, về nhà, nhưng khi lớn khôn vào đời, rồi bôn ba, phiêu bạt
đó đây, người ta mới hiểu thế nào là hạnh phúc có được mái nhà, niềm vui
được ở nhà với mẹ cha, và nỗi nhớ nhà quay quắt những ngày đầu năm, Tết
đến.
Qủa
thế, không người con nào quên được nhà mình vào dịp đầu xuân: nhà mình
rộn ràng, xôn xao những ngày trước Tết; nhà mình được sơn phết, dọn
dẹp, trang hoàng; nhà mình sân trước vườn sau gọn gàng, sạch sẽ;
nhà mình khói hương ngào ngạt bàn thờ tổ tiên ; nhà mình ấm cúng chuyện trò bên nồi bánh chưng, bánh tét ; nhà mình mai, đào rực rỡ, hoa trái xum xuê ; nhà mình khấp khởi mong ngóng anh trai, chị gái từ xa về ; nhà mình rộn rã tiếng cười và chất ngất hạnh phúc đoàn tụ, yêu thương .
nhà mình khói hương ngào ngạt bàn thờ tổ tiên ; nhà mình ấm cúng chuyện trò bên nồi bánh chưng, bánh tét ; nhà mình mai, đào rực rỡ, hoa trái xum xuê ; nhà mình khấp khởi mong ngóng anh trai, chị gái từ xa về ; nhà mình rộn rã tiếng cười và chất ngất hạnh phúc đoàn tụ, yêu thương .
Chẳng
thế mà cứ mỗi độ Xuân về, người xa quê lại chạnh lòng nhớ quê, người đi
xa tìm về mái ấm, người tha hương thổn thức niềm thương nỗi nhớ mái nhà
xưa, làng quê cũ, với gốc tre, bụi chuối, khóm trúc, luống khoai, rặng
dừa. Và nhớ hơn cả là hình bóng ông bà, cha mẹ đã khuất với rất nhiều kỷ
niệm ấm êm những năm tháng được sống với ông bà, cha mẹ.
Như
bất cứ người con nào, chúng ta gắn bó với nhà mẹ cha, vì ở đây, chúng
ta được sinh ra và nuôi lớn ; ở đây chúng ta được học làm người và từ
đây chúng ta bước chân vào cuộc đời sau nhiều năm được chuẩn bị kỹ
lưỡng, nên trách làm sao được, khi đứa con bị người ta đuổi ra khỏi nhà
cha mẹ mình đã uất ức, điên cuồng phản ứng dữ dội ; khi cả nhà lăn lộn,
hoảng lọan vì bị cưỡng chế ra khỏi nhà, trước khi nhà bị giật sập, san
bằng theo lệnh quy họach. Cũng thế, không ai đã không khỏi ngậm ngùi,
tiếc xót khi bất đắc dĩ phải bán nhà mẹ cha, miễn cưỡng phải chia năm xẻ
bẩy mái ấm gia đình, bắt buộc phải để người xa lạ chiếm cứ, phá rỡ ngôi
nhà tổ vô cùng qúy báu, thân thương.
Vâng,
nhà cha mẹ, còn gọi là nhà tổ thực là một kho báu qúy giá mà không gì
có thể mua được, đối với những đứa con có tâm hồn, và hiếu thảo. Sở dĩ
phải có tâm hồn, vì ở vào cái thời thực dụng tận chân răng này, thì cha
mẹ chưa chết, con cái đã nhao nhao đòi bán nhà chia của, hay ngọt ngào
dụ dỗ cha mẹ nhường nhà đang ở, để những đứa con tham lam “chia năm xẻ
bẩy” mái ấm, nhà tổ. Đây là sự thực đáng buồn ngày ngày xẩy ra trong xã
hội hôm nay, bởi nhan nhản những cha mẹ già chỉ ao ước được nhắm mắt
trong ngôi nhà của mình đã tạo nên bằng mồ hôi nước mắt, thế mà cũng
không được toại nguyện, vì những đứa con không có tâm hồn và bất hiếu
của thời đại thực dụng.
Vì
thế, giữ được nhà tổ, giữ được mái ấm của cha mẹ đã xây dựng không còn
là việc dễ làm và chuyện dễ có hôm nay nữa, bởi tiền của đã trở thành
yếu tố quyết định, vượt xa giá trị gia đình, cũng như tương quan giữa
các thành viên trong gia đình không còn mang tính thiêng liêng, bất khả
xâm phạm, khi cha mẹ không còn được yêu kính, phụng dưỡng hết lòng, anh
lớn không còn được em út yêu mến, vâng phục, và trật tự, nề nếp, gia
phong bị đảo lộn, hủy hoại một cách khủng khiếp và tận gốc rễ. Những
thảm cảnh tội ác gia đình như anh giết em, con hãm hại mẹ, cháu xiết cổ
ông bà đến tắt thở, mà báo chí hằng ngày phải ngao ngán đăng tải là bằng
chứng cho tình trạng xuống dốc của gia đình và số phận hẩm hiu của Mái
Nhà.
Nhưng
không có mái nhà để nhớ, không còn mái nhà để ước mơ trở về, không nhà
tổ để niềm hy vọng một ngày được sống lại kỷ niệm ấu thơ, niên thiếu
trong chính nơi mình đã được sinh ra, được ẵm bế yêu thương, được chăm
nom, dạy dỗ, nhất là được thở làn khí năm xưa của cha mẹ một đời tận
tụy, hy sinh vì đàn con thơ dại, được hít hà mùi hương dịu dàng của cây
mận “cổ thụ” gần giếng phiá sau nhà do chính tay mẹ trồng, được trèo lên
cây xoài do tay cha chăm bẵm, và nhắm mắt tưởng nhớ tình cha ngọt ngào,
những người con vô phúc xa nhà, xa quê cảm thấy hụt hẫng, chênh vênh,
như thiếu vắng một cái gì quan trọng lắm trong cuộc đời mình.
Không
có mái nhà để nhớ, không còn mái nhà để thờ tổ tiên, ông bà, cha mẹ,
người con xa xứ, xa quê sẽ buồn lắm mỗi độ Xuân về, vì Xuân găn liền với
Nhà, Xuân không thể “không nhà”, Xuân chỉ rực rỡ, rộn ràng, nao nức,
khấp khởi, vui tươi, hạnh phúc khi Xuân có Nhà, Xuân có người nhà, Xuân
đón người đi xa về nhà, Xuân ngóng đợi người nhà ở xa, Xuân quây quần,
tụ họp mọi người trong nhà. Không có nhà, Xuân bất hạnh vì thiếu tình
cha, tình mẹ ; không còn nhà, Xuân thất thểu vì không bến đỗ bình yên ;
không được ở trong nhà, Xuân cô đơn, lạc lõng ; không được vào nhà, Xuân
ngậm ngùi, nức nở phận lang thang.
Hôm nay Xuân về, là người con xa xứ, con kính cẩn cúi mình trước Chúa Xuân, là niềm vui của mọi người !
Xin
Chúa Xuân ban cho dân con “Mái Nhà Quê Hương, Dân Tộc” an bình, cho mọi
gia đình có mái ấm yêu thương, cho cha mẹ già an nhàn trong nhà mình,
cho con cái, cháu chắt quây quần, xum họp quanh ông bà, cha mẹ, chú bác,
cô dì, cậu mợ, anh chị em dưới mái nhà tổ an vui. Và con thiết tha xin
Chúa Xuân ban hơi ấm mùa Xuân, và tình Xuân hy vọng cho tất cả những ai
không nhà, vì bất cứ lý do nào.
Jorathe Nắng Tím
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét