Mỗi dịp ngày Nhà giáo Việt nam, 20.11, tôi lại nhớ đến những người thầy, người cô đã từng dạy dỗ, cho tôi bao kiến thức để bước vào đời. Nhưng có lẽ người thầy lớn nhất cuộc đời tôi, người đã sinh ra tôi và nuôi dạy tôi khôn lớn đến ngày hôm nay, đó là mẹ. Mẹ, người thầy đầu tiên và cũng là “người đưa đò suốt đời”.
Mẹ, người đã chín tháng mười ngày “mang nặng” để tôi có mặt trên đời này. Ngay từ lúc chập chững, mẹ đã dìu dắt, hướng dẫn tôi cách đi để tôi biết bước những bước đi đầu tiên. Đến khi lớn hơn một chút, mẹ đã dạy tôi những điều cơ bản nhất để tôi tiến bước trên đường đời: “học ăn, học nói, học gói, học mở”.
Mẹ, người đã dạy tôi cách cư xử với mọi người, người dạy tôi cách mỉm cười với cuộc sống, người còn dạy tôi cách đứng dậy mỗi khi vấp ngã, dạy tôi biết qúy trọng những gì mình có chứ đừng để mất đi rồi nuối tiếc.
Mẹ, người đã dạy tôi qua những câu chuyện cổ tích, kể cho tôi nghe về những cuộc chiến tranh tàn khốc để từ đó giúp tôi biết yêu chuộng hoà bình, người còn kể cho tôi nghe chuyện đói khổ của những năm tháng đất nước khó khăn để tôi biết qúy trọng cuả cải và biết tiết kiệm đúng mức trong cuộc đời, người đã dạy tôi…
Mẹ, người đã dạy tôi tìm thấy niềm vui kì thú từ những trang sách, người cũng dạy tôi luôn biết lắng nghe trong cuộc sống nhưng phải sàng lọc tất cả qua tấm lưới chân lí để gạn lấy những diều qúy giá trong cuộc đời. Mẹ, người còn dạy tôi biết bán sức lực và trí óc cho những người trả giá cao nhất nhưng không bao giờ được phép rao bán trái tim và tâm hồn mình.
Mẹ, người đã dạy tôi đức tin đầu tiên để tôi biết tìm về Chân- Thiện- Mĩ, người cũng dạy tôi biết yêu thiên nhiên để suy ngẫm về những bí ẩn muôn đời của tạo hoá mà Thiên Chúa đã tạo dựng, biết lắng nghe Lời Ngài trong mọi lúc mọi nơi…
Trên hết, mẹ đã dạy cho tôi sự dũng mạnh không thể nhẫn nại để luôn cố gắng trở thành một “con người bình thường” chứ không được phép là “người tầm thường”. Suốt một đời, mẹ đã giành hết tâm huyết cho sự nghiệp giáo dục tôi, có lẽ đi hết cả cuộc đời tôi cũng không thể hiếu hết và viết lên hết những gì mẹ đã giành cho tôi. Nhân ngày Nhà giáo Việt nam, 20.11, tôi xin dâng lời cầu chúc chân thành cho tất cả những người mẹ, những người thầy đầu đời của chúng ta, để những người lái đò suốt đời sẽ nở nụ cười mãn nguyện khi đưa qua, lại giữa hai bến bờ của dòng đời.
Ai trong chúng ta chẳng có một người mẹ…
Tôi muốn viết vài lời đơn sơ nhất
Tận đáy lòng để dâng tiếng cảm ơn
Tôi vẫn nhớ mãi những ngày thơ ấu
Thuở còn thơ, những bước đi đầu đời…
Những ngày thuở ấy tôi còn thơ dại
Chưa biết nhiều lẽ phải và điều hay
Nhưng mẹ cha đã ân cần dạy bảo
Mong cho đàn con khôn lớn lên người
Có biết chăng trong những ngày thơ ấy
Cha mẹ đã bao vất vả nhọc nhằn
Bỏ bao thời gian vàng bạc qúy giá
Để chăm lo, nuôi dạy tôi nên người.
Mẹ với cha cũng là thầy cô giáo,
Đã cho tôi đôi cánh bước vào đời
Trong lòng tôi sẽ luôn ghi nhớ mãi:
Ơn mẹ cha suốt cả cuộc đời này.
Mẹ, người đã chín tháng mười ngày “mang nặng” để tôi có mặt trên đời này. Ngay từ lúc chập chững, mẹ đã dìu dắt, hướng dẫn tôi cách đi để tôi biết bước những bước đi đầu tiên. Đến khi lớn hơn một chút, mẹ đã dạy tôi những điều cơ bản nhất để tôi tiến bước trên đường đời: “học ăn, học nói, học gói, học mở”.
Mẹ, người đã dạy tôi cách cư xử với mọi người, người dạy tôi cách mỉm cười với cuộc sống, người còn dạy tôi cách đứng dậy mỗi khi vấp ngã, dạy tôi biết qúy trọng những gì mình có chứ đừng để mất đi rồi nuối tiếc.
Mẹ, người đã dạy tôi qua những câu chuyện cổ tích, kể cho tôi nghe về những cuộc chiến tranh tàn khốc để từ đó giúp tôi biết yêu chuộng hoà bình, người còn kể cho tôi nghe chuyện đói khổ của những năm tháng đất nước khó khăn để tôi biết qúy trọng cuả cải và biết tiết kiệm đúng mức trong cuộc đời, người đã dạy tôi…
Mẹ, người đã dạy tôi tìm thấy niềm vui kì thú từ những trang sách, người cũng dạy tôi luôn biết lắng nghe trong cuộc sống nhưng phải sàng lọc tất cả qua tấm lưới chân lí để gạn lấy những diều qúy giá trong cuộc đời. Mẹ, người còn dạy tôi biết bán sức lực và trí óc cho những người trả giá cao nhất nhưng không bao giờ được phép rao bán trái tim và tâm hồn mình.
Mẹ, người đã dạy tôi đức tin đầu tiên để tôi biết tìm về Chân- Thiện- Mĩ, người cũng dạy tôi biết yêu thiên nhiên để suy ngẫm về những bí ẩn muôn đời của tạo hoá mà Thiên Chúa đã tạo dựng, biết lắng nghe Lời Ngài trong mọi lúc mọi nơi…
Trên hết, mẹ đã dạy cho tôi sự dũng mạnh không thể nhẫn nại để luôn cố gắng trở thành một “con người bình thường” chứ không được phép là “người tầm thường”. Suốt một đời, mẹ đã giành hết tâm huyết cho sự nghiệp giáo dục tôi, có lẽ đi hết cả cuộc đời tôi cũng không thể hiếu hết và viết lên hết những gì mẹ đã giành cho tôi. Nhân ngày Nhà giáo Việt nam, 20.11, tôi xin dâng lời cầu chúc chân thành cho tất cả những người mẹ, những người thầy đầu đời của chúng ta, để những người lái đò suốt đời sẽ nở nụ cười mãn nguyện khi đưa qua, lại giữa hai bến bờ của dòng đời.
Ai trong chúng ta chẳng có một người mẹ…
Tôi muốn viết vài lời đơn sơ nhất
Tận đáy lòng để dâng tiếng cảm ơn
Tôi vẫn nhớ mãi những ngày thơ ấu
Thuở còn thơ, những bước đi đầu đời…
Những ngày thuở ấy tôi còn thơ dại
Chưa biết nhiều lẽ phải và điều hay
Nhưng mẹ cha đã ân cần dạy bảo
Mong cho đàn con khôn lớn lên người
Có biết chăng trong những ngày thơ ấy
Cha mẹ đã bao vất vả nhọc nhằn
Bỏ bao thời gian vàng bạc qúy giá
Để chăm lo, nuôi dạy tôi nên người.
Mẹ với cha cũng là thầy cô giáo,
Đã cho tôi đôi cánh bước vào đời
Trong lòng tôi sẽ luôn ghi nhớ mãi:
Ơn mẹ cha suốt cả cuộc đời này.
Gioan Đình Sơn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét