Một doanh nhân trẻ, khá thành công đang chạy chiếc xe mới mua trên một con đường quê. Anh quan sát thấy phía chỗ những chiếc xe đang đậu đằng xa, bọn trẻ đang túa ra nên anh chạy chậm lại cố tình coi xem chúng đang làm trò gì. Khi xe anh chạy ngang qua chỗ đó không một đứa trẻ nào xuất hiện. Thay vào đó là một viên gạch lao ngay vào cửa xe anh. Anh nhấn phanh, và lùi xe lại chỗ viên gạch được ném ra.
Anh giận dữ bước xộc ra khỏi xe, túm ngay cổ áo thằng bé đứng gần đó nhất và đẩy nó vào chiếc xe đang dựng đó, quát vào mặt nó: “Thế này là thế nào? Mày là con cái nhà ai? Mày đang làm cái quái quỷ gì ở đây thế? Đây là chiếc xe mới của tao, và viên gạch mày ném có thể làm tao tốn rất là nhiều tiền. Tại sao mày lại dám làm như thế chứ?”
Thằng bé tỏ vẻ hối hận. “Xin lỗi… xin lỗi ông… cháu không biết làm gì khác đi,” thằng bé van nài. “Cháu ném viên gạch vì không ai chịu dừng xe…”
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt và cằm, cậu bé chỉ tay về phía một chiếc xe lăn đang đậu, và nói: “Đó là anh của cháu. Anh ấy lăn xe xuống lề đường, và bị ngã khỏi chiếc xe lăn, nhưng cháu không tài nào đỡ anh ấy lên được.”
Đang thút thít, thằng bé nhờ anh chàng đang đứng sứng sững sờ: “Ông có thể giúp cháu đỡ anh ấy lên xe được không ạ? Anh ấy bị đau và nặng quá nên cháu không thể tự làm được.”
Quá xúc động không thể nói nên lời, người tài xế đang cố nén nước mắt đang chực trào. Anh nhanh chóng đỡ cậu bé bị tật lên chiếc xe lăn của cậu, rút trong túi ra chiếc khăn tay đẹp của mình để chạm vết trầy cho cậu bé.
Một cái nhìn nhanh dường như đã cho anh biết mọi chuyện đã ổn. “Cảm ơn ông và cầu mong ông luôn đạt được những điều tốt đẹp nhất.” - thằng bé với vẻ đầy lòng biết ơn cất tiếng.
Quá kinh ngạc bởi những lời của thằng bé, người đàn ông nhìn chằm chằm thằng bé đẩy thằng anh trai bị gắn chặt vào chiếc xe lăn trên vỉa hè về nhà. Anh bước những bước nặng nề và chậm chạp về phía chiếc xe của mình. Tổn thất cho chiếc xe có thể nhìn thấy được, nhưng anh không bao giờ quan tâm chuyện đi sửa chỗ bị móp trên cánh cửa xe. Anh để vết lõm đó để nó nhắc nhở anh rằng: đừng bao giờ đi qua cuộc đời quá nhanh đến nỗi người khác phải ném gạch vào bạn để bạn chú ý đến họ.
Đừng đi qua cuộc sống nhanh quá đến nỗi bạn quên là mình đang ở đâu và sẽ đi đâu. Cuộc đời không phải là cuộc đua nhưng là một hành trình với từng bước đi đầy hương hoa để đi đến đích.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét