Từ
khi người láng giềng đã đi về thế giới bên kia, một người đàn ông trẻ
tuổi bất ngờ khi phát hiện ra điều quan trọng nhất trong cuộc sống.
Thời
gian trôi qua khá lâu kể từ khi Jack gặp người đàn ông luống tuổi ấy.
Học hành, bạn gái, và cuộc sống tự nó trôi chảy theo con đường của riêng
mình. Thực sự là, Jack đã đi khắp đất nước để theo đuổi những giấc mơ
của mình.
Và
ở đây, giữa bộn bề cuộc sống, Jack có ít thời gian để suy nghĩ về quá
khứ và thường không dành nhiều thời gian cho vợ và con. Anh lao vào làm
việc cho tương lai của mình, và không gì có thể dừng bước chân anh.
Điện
thoại reo vang, mẹ anh gọi cho anh: “Ông Belser đã mất đêm qua. Đám
tang tổ chức vào thứ Tư”. Dòng ký ức hiện về trong trí óc giống như
cuốn phim thời sự cũ khi anh lặng lẽ hồi tưởng về những ngày thơ ấu.
“Jack, con nghe mẹ nói không?”
“Ồ,
xin lỗi mẹ, vâng, con vẫn nghe. Thời gian đã trôi quá lâu kể từ khi con
nhớ về ông ấy, nhưng thực sự con nghĩ ông ấy đã mất nhiều năm
trước,” Jack nói.
“Vậy
à, ông ấy đã không quên con. Lúc nào thấy mẹ, ông ấy cũng hỏi con thế
nào. Ông ấy luôn nhớ về những ngày con phụ ông dựng hàng rào,” người mẹ
nói với Jack.
“Con đã rất yêu quý ngôi nhà cũ mà ông ấy sống,” Jack nói.
“Con
biết không, Jack, sau khi cha con mất đi, ông Belser đã cố gắng để con
biết rằng, con luôn có ảnh hưởng của một người đàn ông trong cuộc đời,”
người mẹ nói tiếp.
“Ông
ấy đã dạy con nghề thợ mộc,” Jack nhớ lại. “Con sẽ không ở trong ngành
nghề này nếu không có ông ấy. Ông ấy đã dành nhiều thời gian để dạy con
những thứ mà ông ấy nghĩ là quan trọng… Mẹ ạ, con sẽ về dự đám tang,”
Jack quả quyết.
Và
dù rất bận rộn, Jack vẫn giữ lời. Anh lên máy bay trở về quê cũ. Đám
tang ông Belser diễn ra lặng lẽ. Ông không có con, và hầu hết những
người thân đã ra đi trước ông.
Đêm
trước khi trở về nhà, Jack và mẹ dừng bước nhìn lại lần nữa ngôi nhà
cũ. Đứng bên cửa, Jack dừng lại một lát. Anh giống như vừa bước vào một
không gian khác, một thế giới khác. Ngôi nhà vẫn y nguyên như những gì
anh nhớ. Mỗi bức tranh, mỗi đồ đạc trong phòng…. Đột nhiên, Jack dừng
lại.
“Gì thế Jack?” mẹ anh hỏi.
“Chiếc hộp đâu mất rồi?'” anh nói.
“Hộp nào?”, người mẹ hỏi.
“Đó
là chiếc hộp màu vàng nhỏ bé, mà ông ấy luôn khóa và để trên bàn. Con
đã hỏi ông ấy hàng nghìn lần là trong hộp có gì. Ông ấy luôn trả lời con
rằng: đó là thứ quý giá nhất của ông,” Jack nói.
Chiếc
hộp biến mất. Mọi thứ trong nhà vẫn chính xác như trong trí nhớ của
Jack, ngoại trừ chiếc hộp. Anh nghĩ là ai đó trong gia đình Belser đã
cầm theo.
“Bây
giờ, con sẽ chả bao giờ biết thứ gì quý giá nhất với ông ấy,” Jack nói.
“Con cần nghỉ ngơi một chút, mai con bay sớm, mẹ ạ.”
Hai
tuần trôi qua kể từ khi ông Belser qua đi. Sau một ngày làm việc, khi
trở về nhà, Jack thấy tờ giấy nhỏ trong hộp thư của mình. “Gói bưu kiện
cần phải ký tên. Làm ơn tới bưu điện trong vòng ba ngày tới,” thông báo
ghi rõ.
Sớm
hôm sau, Jack đã nhận được bưu kiện. Nó cũ rích và trông giống như
được đóng gói cách đây cả trăm năm. Dòng chữ viết tay rất khó đọc,
nhưng dòng địa chỉ khiến anh chú ý.
“Ông Harold Belser,” anh đọc được thế.
Jack
mang bưu kiện ra xe ô tô và tháo giấy gói. Bên trong là chiếc hộp vàng
và một bì thư. Cánh tay Jack run lên khi anh đọc dòng chữ bên trong.
“Khi tôi chết, hãy gửi chiếc hộp này và những thứ bên trong nó tới Jack Bennett. Đó là thứ giá trị nhất trong cuộc đời tôi.”
Một
chiếc chìa khóa nhỏ gói trong lá thư. Trái tim Jack như vỡ ra, nước mắt
trào dâng, Jack cẩn thận mở chiếc hộp nhỏ. Bên trong là chiếc đồng hồ
bỏ túi màu vàng xinh xắn.
Anh mở nắp đồng hồ. Jack thấy dòng chữ chạm khắc rất cẩn thận:
“Jack, cám ơn vì thời gian của cháu! Harold Belser.”
“Thứ giá trị nhất của ông ấy là… thời gian của tôi.”
Jack
cầm chiếc đồng hồ và lặng đi vài phút, sau đó anh gọi tới văn phòng và
yêu cầu hủy tất cả cuộc hẹn trong hai ngày tới.” Tại sao?” Janet,
người trợ lý hỏi anh.
“Tôi cần dành thời gian cho con trai mình”, anh nói. “À, nhân tiện đây, Janet… cảm ơn vì đã dành thời gian cho tôi!”
An Kỳ
(Dịch từ Rogerknapp)
(Dịch từ Rogerknapp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét