Trình
thuật cuộc thương khó của Chúa Giêsu được thực hiện như một phóng sự tóm
tắt, dẫn đưa khán thính giả từ phòng Tiệc ly đến chân đồi Canvê. Cuộc
khổ nạn của Đức Giêsu là một vụ án dân sự vô tiền khoáng hậu và bất bình
thường: thời gian xét xử quá nhanh, diễn ra từ chiều thứ Năm đến chiều
thứ Sáu, không có luật sư bào chữa, bị cáo không được thanh minh, mặc dù
quan niệm và luật lệ thời bấy giờ cũng cho phép bị cáo tự bào chữa
trước khi có tuyên án của toà (x. Ga 7,51).
Chứng nhân trong vụ án là
một đám đông hừng hực căm thù và a dua ùa theo dư luận quần chúng. Những
lời tố cáo là những lời vu khống, xuất phát từ sự căm hờn. Công nghị Do
Thái làm việc từ tảng sáng (x. Lc 22,66), dường như để xét xử chiếu lệ
cho xong một cách vô trách nhiệm. Chúa Giêsu ở đó, một mình trước đám
đông. Những người thân thiết đã lánh mặt, hoặc có hiện diện thì cũng từ
xa âm thầm theo dõi.
Cuộc khổ
nạn của Chúa Giêsu cũng được trình bày như một vở kịch. Vở kịch này có
nhiều nhân vật. Có những người đại diện cho luật pháp dân sự như Hêrôđê
và Philatô. Có những người lãnh đạo tôn giáo như vị Thượng tế và các kỳ
mục. Có những người đại diện cho truyền thống Do Thái như các kinh sư và
biệt phái. Bên cạnh họ là một đám đông mà lập trường của họ bất nhất,
dễ đổi thay. Họ bị kích động trước nhóm người đang tìm cách tố cáo vu
oan vị ngôn sứ thành Nagiarét. Họ cố tình xuyên tạc những lời giảng dạy
của Chúa Giêsu, để cắt nghĩa từ một giáo huấn thiêng liêng có ý nghĩa
tượng trưng thành những âm mưu chính trị và hành động phá hoại.
Khi suy
tư biến cố thập giá, người tín hữu được mời gọi nhận ra mình là một
trong số những nhân vật của vụ án Giêsu. Có thể chúng ta là những người
có chức quyền trong Đạo ngoài đời, mà hèn nhát nhu nhược hoặc thiên vị
trong cách xử sự, để người vô tội bị oan ức và công lý không được thực
thi. Có thể chúng ta là những người học hành hiểu biết uyên thâm như
những kinh sư, biệt phái, nhưng không dùng sự hiểu biết ấy để bênh vực
và góp phần thăng tiến con người, trái lại, còn lợi dụng kiến thức để
đặt những gánh nặng lên vai người khác. Có thể chúng ta giống những dân
dư thành Giêrusalem hôm đó, bàng quan dửng dưng trước vụ án Giêsu, như
thể điều đó chẳng liên quan đến mình. Cũng có thể chúng ta như đám quần
chúng ồn ào, ùa theo phong trào, lợi dụng cơ hội để thoả chí tò mò hoặc
thoả lòng căm giận tư thù cá nhân.
Nếu ý
thức mình là một trong những nhân vật của trình thuật Thương khó, mỗi
chúng ta đều nghe thấy sứ điệp mà Thập giá đang nhắn nhủ. Vụ án Giêsu
kêu gọi con người hãy ngưng bạo lực, hãy tôn trọng sự thật và phẩm giá
của tha nhân. Vụ án Giêsu không chỉ là một câu chuyện xa xưa đã đi vào
dĩ vãng, nhưng còn là câu chuyện của ngày hôm nay. Quả vậy, Đức Giêsu
đang vác thập giá đi ngang qua cuộc đời này. Người đang hiện diện nơi
khuôn mặt của những chị em đau khổ bất hạnh, nơi những người lang thang
không cửa không nhà. Người đang vác thập giá qua những gia đình tan vỡ,
những mối tương quan bằng hữu bị đổ vỡ và qua sự dửng dưng vô cảm của
con người trước cái ác đang lộng hành. Người kêu mời chúng ta hãy nhận
ra Người nơi những mảnh đời bất hạnh, bị dồn vào cùng đường, không tìm
thấy lối thoát. Tất cả những hành động nhằm nâng đỡ những người đau khổ,
là nâng đỡ ủi an dành cho chính Chúa.
Thập giá
Chúa Giêsu cũng là nguồn nghị lực cho mỗi chúng ta. Chúa Giêsu đến trần
gian không huỷ bỏ thập giá, nhưng chính Người đã vác thập giá của mình
lên đồi Canvê. Và, trong cuộc sống hôm nay, chính Người đang vác thập
giá với con người, để từ đây, nỗi vất vả nặng nhọc của con người có sự
nâng đỡ của Chúa. “Tất cả hãy đến với ta, hỡi những ai khó nhọc và gánh
nặng. Ta sẽ bổ sức cho các ngươi. Hãy mang lấy ách ta và hãy học cùng
ta, vì ta dịu hiền và khiêm nhường trong lòng, và tâm hồn các ngươi sẽ
được bình an. Vì ách của ta êm ái, gánh của ta nhẹ nhàng” (Mt 11,30).
Đến với Chúa Giêsu để được Người nâng đỡ bổ sức, gánh nặng đời ta sẽ trở
nên nhẹ nhàng. Những vết thương tâm hồn thể xác sẽ được chữa lành, hận
thù sẽ được thay thế bằng yêu thương, nước mắt sẽ biến đổi thành nụ cười
và đau khổ sẽ thành niềm vui hạnh phúc.
Dù tin
Chúa hay không, mỗi chúng ta đều có thập giá trong đời. Dù chấp nhận hay
từ chối, thì thập giá vẫn hiện hữu. Vác thập giá là một điều kiện để
trở thành môn đệ Đức Giêsu: “Ai không vác thập giá mình mà đi theo tôi,
thì không thể làm môn đệ tôi được” (Lc 14,26). Nhiều người ảo tưởng khi
nghĩ rằng họ có thể chọn Chúa Giêsu mà không chọn thập giá. Đó sẽ là
chọn lựa của ích kỷ, giống như người muốn đạt phần thưởng trong cuộc
chạy đua mà không muốn hy sinh khổ luyện. Không đón nhận thập giá, chúng
ta sẽ giống như những người cổ võ, những “fan” ủng hộ các ngôi
sao điện ảnh, ca nhạc hay bóng đá. Đó chỉ là sự cổ võ cho vui, nhằm giải
trí. Giữa những ngôi sao ấy và đời sống chúng ta, chẳng có mối liên
quan nào và không giúp cho đời ta nên hoàn thiện.
Nhiều nơi
có truyền thống tổ chức lễ nghi Tuần Thánh rất ồn ào với những đội
trống đội kèn sầm uất, mà quên đi khía cạnh nội tâm của các nghi lễ.
Thánh Luca kể lại, khi Chúa Giêsu vừa tắt thở trên thập giá, “viên đại
đội trưởng (là một người ngoại) cất tiếng tôn vinh Thiên Chúa: ‘Người
này đích thực là người công chính’. Toàn thể dân chúng đã kéo đến xem
cảnh tượng ấy, khi thấy sự việc đã xảy ra, đều đấm ngực trở về” (Lc
23,47-48).
Cái chết
của Chúa Giêsu hôm ấy đã đánh động viên sĩ quan ngoại giáo và những
người đến xem vì tò mò, đến mức họ đấm ngực sám hối và cất tiếng tôn
vinh Đức Giêsu là Đấng Cứu độ. Nghi thức Tuần Thánh mà chúng ta cử hành
có đem lại tác động cụ thể nơi mỗi tín hữu và có để lại dư âm tốt lành
nơi những người lương dân xung quanh chúng ta hay không? Câu trả lời
thuộc về mỗi chúng ta, những tín hữu xác tín rằng ơn Cứu độ loài người
khởi đi từ thập giá, từ vụ án Giêsu.
Gm Giuse Vũ Văn Thiên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét