Cuộc đời
này sẽ trở nên u buồn biết mấy khi vắng bóng tình yêu. Phúc cho người
nào ngay khi bước vào cánh cửa của cuộc đời đã tìm thấy cho mình một nửa
còn thiếu vắng, để cùng song hành với mình trong suốt quảng đường dài
dương thế lắm gập ghềnh chông gai. Tình yêu không phải là một ý niệm
trừu tượng người ta tự suy diễn ra nhưng được người ta cảm nhận thấy
bằng cả ý thức và con tim mình.
Nó là cái lấp đầy cho nỗi cô đơn của ta,
là cái giúp xua tan đi những “nỗi buồn không tên” của ta, và được thể
hiện cụ thể nơi một con người nào đó. Ta gọi đấy là “một nửa” vì ta tự
nhận thấy những gì mình đang có không thật sự đầy đủ và làm cho mình
thoả mãn hoàn toàn. “Một nửa” kia là phần thiếu đi của mình, là cái mà
Tạo Hoá dựng nên cho mình, nhưng lại đặt để ở một nơi xa nào đấy khiến
mình phải vất vả kiếm tìm. Và khi đã tìm được “một nửa” ấy rồi, ta như
thể tìm được kho tàng, con người ta trở nên đầy đủ và hạnh phúc được nảy
sinh. “Một nửa ấy” chính là người tôi yêu, người tôi muốn sở hữu cho
riêng mình và cũng là người mà tôi muốn trao tặng tất cả những gì mình
có.
Người tôi
yêu là người có thể mang đến cho tôi niềm hạnh phúc lớn nhất, nhưng cũng
là người duy nhất khiến tôi rơi vào nỗi đau sâu thẳm nhất. Càng yêu thì
càng đau. Yêu càng đậm thì vết thương càng lớn. Yêu một người cũng hệt
như chơi một trò chơi định mệnh. Khi tôi yêu, tôi chỉ biết làm theo
những gì con tim mình mách bảo thôi, nhưng tôi lại không có quyền bắt
người kia cũng phải yêu tôi bằng một tình yêu như thế. Tôi xem người đó
là “một nửa” của tôi, nhưng tôi lại không có khả năng biến mình thành
“một nửa” trong mắt người ấy. Khi yêu, tôi trao cho người đó một con
tim, và tôi gửi gắm trong đó một niềm hy vọng rất lớn: tôi hy vọng người
đó sẽ đón nhận trái tim đang say nồng của tôi. Nhưng niềm hy vọng ấy
của tôi có được thành toàn hay không lại là một câu chuyện khác. Tôi yêu
nhưng tôi không chắc là liệu mình có được yêu hay không. Giả như tôi
may mắn, thế gian này đối với tôi đã hoá nên Thiên Đàng. Còn nếu tình
yêu tôi trao đi không được đón nhận, tôi như mất đi tất cả. Hình bóng
người tôi yêu bỗng trở thành nỗi ám ảnh khiến lòng tôi nhức buốt không
thôi. Người tôi yêu có đôi khi chưa chắc là người yêu tôi!
Người tôi
yêu là người xuất hiện trong đời tôi không phải do tôi chọn lựa, nhưng
đích thật là một món quà của Tạo Hoá. Tình yêu vốn là cái không nằm
trong phạm trù của trí khôn hay của khoa học. Tôi không thể dùng công
thức hay máy móc để tìm người tôi yêu. Bố mẹ có thể sắp xếp để tôi kết
hôn với người này người kia, nhưng bố mẹ không thể khiến tôi yêu người
ấy. Tôi có thể chọn người này người kia làm người yêu, nhưng không phải
cứ cặp kè bên nhau, đi xem phim, ăn uống, hẹn hò với nhau là yêu nhau.
Nhưng có khi chỉ cần một sự tình cờ chạm mặt nhau của đôi mắt nơi một
chốn công cộng nào đó cũng đủ để làm phát sinh tình yêu rồi. Tình yêu là
cái gì đó nằm ngoài sự tính toán của con người. Tự bản thân nó là một
món quà mà Tạo Hoá muốn ta phải nhận. Bởi thế, tình yêu là định mệnh, là
duyên nợ, là cái gắn liền ở mức độ hiện sinh của con người, chứ không
phải là một kiểu ghép nối dựa trên những tiêu chuẩn bề ngoài. Người ta
chỉ có thể xây dựng tình yêu khi giữa hai bên đã đó tình yêu nảy sinh.
Đó là lúc mà người tôi yêu cũng là người yêu tôi bằng cả tấm chân tình.
Người tôi
yêu là người có khả năng làm xáo trộn tất cả mọi sự trong cuộc đời tôi.
Người ấy nắm giữ mọi cảm xúc trong tôi. Người ấy có thể khiến tôi buồn,
làm tôi vui, giúp tôi cười hay bắt tôi phải nhỏ lệ. Bởi khi yêu, tôi
không còn là tôi nữa, tôi không còn làm chủ được mình nữa. Mọi niềm vui
nỗi buồn của tôi đều lệ thuộc hoàn toàn vào người ấy. Tôi gọi người ấy
là “một nửa” nhưng thật sự người ấy là tất cả của tôi, là trọn vẹn của
tôi. Mọi sự tôi có, giờ không còn là của tôi. Thậm chí, vì tình yêu, tôi
có thể và sẵn lòng bỏ đi hết mọi sự, để chỉ có được người đó trong cuộc
đời mà thôi. Sự sống của tôi cũng chẳng còn thuộc về tôi. Tôi nguyện hy
sinh chính mình để mang lại niềm vui và hạnh phúc cho người ấy. Tôi
sống trong sự sống của người ấy và người ấy hiện diện trong sự sống của
tôi. Tôi chẳng hiểu vì sao lại như thế, sao tình yêu lại có một sức mạnh
phi thường đến như vậy. Tôi chỉ biết rằng dường như đó là một mệnh lệnh
mà Tạo Hoá đã thiết định giữa thế gian này. Thật diệu kỳ!
Cuộc đời
tôi sẽ được mở sang trang mới từ khi có người tôi yêu xuất hiện trước
mắt. Tình yêu đến hệt như ánh nắng mai bừng dậy, đánh thức tôi sau một
đêm dài ngủ say. Thật bất ngờ và lãng mạn! Tôi vừa thấy mình mất đi một
“cái xương sườn” nhưng tôi lại tìm thấy cả một sự hoàn mỹ hiện hữu trước
mắt. Đây là người mà tôi cho rằng “xương bởi xương, thịt bởi thịt” của
tôi, là người mà tôi phải lìa bỏ cả cha mẹ để gắn kết suốt cả cuộc đời.
Người ấy có thể sẽ mang đến cho tôi nhiều thiệt thòi và mất mát nhưng
cũng là người mà tôi không thể thiếu trong cuộc đời này. Tôi thấy mình
giống như lệ thuộc vào người ấy, một sự lệ thuộc không biến tôi trở nên
nhỏ bé và chết đi, nhưng làm cho tôi được đong đầy hạnh phúc và lớn lên
trong sự viên mãn. Người tôi yêu là vị thiên thần của cuộc đời tôi, là
người nắm tay tôi, cùng tôi đi đến bến bờ hạnh phúc.
Pr. Lê Hoàng Nam, SJ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét