Thứ Bảy, 17 tháng 9, 2016

Chúa Nhật 25 Thường Niên. Năm C_2016.

 
Ông bà anh chị em thân mến.  Trong bài Tin mừng hôm nay, Chúa Giê-su kể cho chúng ta nghe dụ ngôn người quản lý mà chúng ta gọi là bất lương, để khuyên dạy chúng ta là những người tin mến Người, biết chú ý đến và tìm kiếm Nước Trời, cũng như biết khôn khéo sử dụng những ơn lành hồn xác Chúa ban cho chúng ta đời này để biết lo xa và biết đầu tư cho cuộc sống vĩnh cửu đời sau.
Thế nhưng chúng ta phải đặt dụ ngôn này vào giữa những bài Kinh thánh Lời Chúa mà chúng ta vừa nghe để chúng ta có thể nhận ra và hiểu rõ ràng điều gì Chúa muốn nói hay muốn dạy chúng ta.

Vì vậy chúng ta hãy tìm hiểu bài đọc 1 trích sách tiên tri A-mốt, thật vậy, giáo huấn của Chúa dạy nằm ngay trong bài đọc này.  Vào khoảng 1 ngàn 7 trăm 5 mươi năm trước Chúa Giê-su Ki-tô giáng sinh, nước Do thái, đặc biệt là miền Bắc, có nền kinh tế và tài chánh phát triển mạnh và rất thịnh vượng, vì vậy dân chúng có một cuộc sống giàu có và hưởng thụ, nhưng đời sống và những sinh hoạt buôn bán, thương mại không còn tinh thần đạo đức, công bằng và bác ái gì cả.  Họ không còn chú ý đến đời sống tôn giáo, tinh thần và không còn trung thành với Chúa.  Họ tỏ ra rất thờ ơ trước những giới luật Chúa dạy về các ngày lễ và những ngày nghỉ để cầu nguyện và thờ phượng Chúa.  Trong bối cảnh này, A-mốt được Chúa chọn làm tiên tri sai đi rao giảng lời Chúa dạy dỗ dân chúng.  Ông lên tiếng khuyến cáo dân chúng về đời sống tinh thần, cũng như những hậu quả sẽ đến nếu họ không cảnh tỉnh và ăn năn quay trở lại.  A-mốt cho họ biết ngày Sa-bát, bây giờ là ngày Chúa nhật và những ngày lễ là những ngày nghỉ, họ phải đóng cửa tiệm và không được buôn bán, để dành thời giờ cầu nguyện và thờ phượng.  Dân làm ăn, buôn bán, thương mại thù ghét ông và họ ghét những ngày như vậy, vì họ nghĩ bị thiệt thòi không buôn bán được gì. Thậm chí họ tỏ ra rất bực bội và khó chịu vì họ cho rằng làm mất thời giờ và cản trở công việc kiếm tiền của họ.  Họ sốt ruột chờ những ngày ấy qua đi để mở lại cửa tiệm.  Họ chỉ ao ước chú trọng đến một việc có tiền và phải làm sao cho có thật nhiều tiền không trừ bất cứ hình thức nào. Dân chúng đã coi tiền bạc hơn Chúa. Họ đã bỏ Chúa mà thờ tiền. Vì vậy, A-mốt cho họ biết, nếu họ không từ bỏ cuộc sống này, thì như lời Chúa đã thề: "Ta sẽ không bao giờ lãng quên tất cả các việc chúng làm cho đến cùng.” Tiên tri cảnh báo họ sẽ phải lãnh nhận những hậu quả do việc họ làm.

Ðó là ý nghĩa và là bài học của lời Chúa trong bài đọc 1 cho chúng ta hôm nay, và đưa chúng ta đến bài Tin Mừng theo thánh Lu-ca. Chúng ta sẽ thấy ở đây bài học chính không phải câu chuyện người quản lý bất lương, nhưng là lời khuyên, lời dạy bảo của Chúa về thái độ của chúng ta đối với tiền bạc, nhất là phải biết chú ý đến và tìm kiếm Nước Trời, cũng như biết khôn khéo sử dụng những ơn lành hồn xác Người ban cho chúng ta đời này để biết lo xa và biết đầu tư cho cuộc sống đời sau. Thật vậy, tác giả Lu-ca thường hay dùng một câu chuyện để đưa vào một bài học. Ở đây câu chuyện là sự khéo léo xoay xở của một người quản lý bất lương. Vì là điều phụ thuộc, nên Luca không quan tâm cho chúng ta biết đầy đủ mọi chi tiết của câu chuyện. Người quản lý này bất lương ở chỗ nào, chúng ta không được rõ. Chỉ biết anh ta bị tiếng phung phí, phá tiền của chủ. Ông chủ gọi anh ta đến để báo tin ông ta sẽ cho anh nghỉ việc. Thật là một tin bất ngờ sét đánh. Bị tống ra khỏi nhà anh sẽ đi đâu? Sinh sống thế nào? Cuốc mướn thì không có sức, đi ăn mày thì xấu hổ. Vậy chỉ còn một cách tìm được người để nhờ vả.  Anh vội vàng gọi các con nợ của chủ đến làm ơn cho họ để sau này họ sẽ giúp đỡ anh.  Chúng ta thấy cư xử như vậy đối với chủ là bất lương nhưng đó là sự khôn ngoan thế gian. Chúa Giêsu khen sự khôn ngoan đó vì Người thấy con cái đời này khôn khéo hơn con cái sự sáng. Người đã không khen các việc làm của người quản lý kia vì anh ta là kẻ bất lương mà! Nhưng Chúa phải nhận rằng anh ta khôn khéo và mau lẹ. Và chúng ta nhận thấy Chúa cảm thấy đau lòng khi nghĩ tới bình diện Nước Trời và khi người ta, nhất là những người tin vào Chúa, không mau lẹ và khôn khéo như vậy.

Ông bà anh chị em thân mến.  Vì yêu thương Chúa Giê-su đã vâng lời Thiên Chúa Cha và khiêm nhường hạ mình sinh xuống trần, đem ơn cứu độ đến trong lời giảng dạy, qua những phép lạ lớn lao, biểu lộ lòng thương nhân từ và thương xót, cũng như gương sáng của Người, nhưng tại sao người ta hững hờ, lạnh nhạt, thờ ơ và thậm chí nhẫn tâm từ chối Chúa như vậy!  Gioan tẩy giả vị tiên tri tiền hô cho Chúa đã nói rằng: rìu đã được mang đến đặt dưới chân cây, Thiên Chúa sắp phán xét thái độ của loài người, thế mà người ta vẫn lững thững. Họ không chuẩn bị sẵn sàng, mau lẹ sử trí đối với Nước Trời như người quản lý ở bất lương kia đã mau trí lanh lẹ đối với sự việc ở đời này. Và đó là điều đau lòng và đáng trách!

Ông bà anh chị em thân mến.  Nếu "con cái đời này" biết phải làm gì và làm cách nào đối với tiền của để to liệu cho ngày mai, thì tại sao chúng ta là những người có đức tin, là những Ki-tô hữu và cũng là "con cái sự sáng" lại không biết sử dụng ơn Chúa ban trong hiện tại để lo cho phần rỗi của mình ở tương lai?  Nếu người quản gia bất lương biết dùng tiền của để mua lấy bạn hữu, sao chúng ta lại không biết sử dụng của cải tạm bợ, chia sẻ với người nghèo khó, hay quảng đại làm sáng danh Chúa để mua lấy Nước Trời!  Nếu người ta căn cứ vào cách dùng tiền của để biết được lòng người có trung tín hay không, thì tại sao chúng ta lại không "trung tín trong việc nhỏ" là sử dụng tiền của để bảo đảm cho chúng ta của cải chân thật đời sau? Thật vậy, chúng ta không trở nên giàu có với những điều mình đã nhận lãnh, mà là với những điều chúng ta đã trao ban, chúng ta chia sẻ, chúng ta quảng đại. Chỉ khi nào chúng ta biết quảng đại trong việc bác ái và tốt lành, chúng ta mới thực là những quản gia biết làm theo ý chủ, những quản gia trung tín và khôn ngoan. Chỉ khi nào chúng ta biết coi tiền của là phương tiện phục vụ cho cùng đích là Nước Trời chúng ta mới thực sự "làm tôi Thiên Chúa".

Chúng ta khôn ngoan tính toán và chuẩn bị cho tương lai, không phải chỉ cho những năm tháng sống tại trần gian này, mà còn phải cho cuộc sống hạnh phúc vĩnh cửu Nước Trời. Tiền của vật chất đời này có thể làm cho chúng ta quên đi, thờ ơ và lạnh nhạt với đời sống tinh thần, và nhiều khi có thái độ khó chịu trước những giá trị tinh thần lời Chúa dạy bảo.  Chúng ta phải chú ý, những ơn lành Chúa ban cho chúng ta đời này phải là phương cách đưa chúng ta đến gần, hay sống mật thiết với Chúa, đừng để tiền bạc, của cải, vật chất trở thành ông chủ và làm cho chúng ta xa Chúa. 
Lm. Chánh xứ



Không có nhận xét nào:

Tìm kiếm ....