Thứ Bảy, 29 tháng 4, 2017

Chúa Nhật 3 Phục Sinh. Năm A_2017.

Ông bà anh chị em thân mến. Chúng ta có thể nhận ra thái độ và tâm tình buồn thảm và thất vọng và của các môn đệ sau cái chết của Chúa Giê-su, Thầy của mình.  Vì sau 3 năm khổ cực theo Chúa với hy vọng sẽ hưởng được vinh quang đã hoàn toàn biến mất sau cái chết khổ nhục của Chúa trên thập giá.
Thập giá đã kết liễu cuộc đời đầy hứa hẹn của Thầy.  Thập giá đã chôn vùi mọi hy vọng và niềm mong đợi trong lòng của họ. Mọi sự đã sụp đổ và tiêu tan hoàn toàn.  Đó cũng là tâm trạng của mỗi người chúng ta khi đối diện với cái chết của người thân yêu.   Chết là hết và không còn gì nữa trong trần gian này. Sự nghiệp của một người dù to lới tới đâu sẽ chấm dứt khi người ấy nhắm mắt xuôi tay. Giả như người ấy sống bác ái, quảng đại hay có sự nghiệp tinh thần lớn lao và quan trọng, thì may ra còn để lại chút ý nghĩa hay ảnh hưởng nào đó cho những người còn sống.

Thế nhưng có lẽ các tông đồ và những người yêu mến Chúa chân thành vẫn còn mang một tia hy vọng mỏng manh vào lời Chúa tuyên bố trước đây Người sẽ sống lại.  Tin mừng cho chúng ta biết vào sáng sớm ngày Chúa nhật đầu tiên sau khi Chúa chết, mấy người phụ nữ đã đến viếng mộ Chúa.  Họ không thấy xác Chúa và quả quyết Chúa đã hiện ra với họ.  Đó là những điều đang làm các môn đệ của Chúa băn khoăn suy nghĩ, cụ thể là hai môn đệ mà bài Tin Mừng hôm nay kể lại.  Hai ông vừa buồn, vừa sợ hãi và thất vọng, vì thế các ông quyết định rời bỏ cộng đoàn ở Giêrusalem trở về quê cũ.

Nhưng trên con đường về làng Em-mau, Chúa Giêsu đã hiện ra, cùng đồng hành và trò chuyện với hai ông. Chúng ta thấy, lúc đầu hai ông chưa nhận ra đó là Chúa Giêsu phục sinh mà chỉ tưởng là một người bộ hành nào đó tình cờ gặp trên đường, nên các ông mời ghé lại quán bên đường dùng cơm và tiếp tục câu chuyện.  Nhưng khi vào quán và trước khi ăn, Chúa Giêsu phải dùng đến những cử chỉ quen thuộc, cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng Thiên Chúa, bẻ ra và trao cho hai ông, lúc ấy hai ông mới sáng mắt nhận ra Ngài.  Chúng ta biết những cử chỉ này Chúa đã làm khi thiết lập Bí tích Thánh Thể trong bữa Tiệc ly để ở lại với chúng ta cho đến ngày tận thế. Nhưng khi các ông vừa nhận ra thì Chúa thì Người biến mất.  Với niềm hân hoan vui mừng, các ông quay trở lại Giêrusalem để báo cho các bạn khác biết Chúa đã sống lại thật như lời Người đã hứa.
 

Ông bà anh chị em thân mến.  Câu chuyện hai môn đệ đi về làng Em-mau cũng là câu chuyện của mỗi người chúng ta. Chúng ta cũng đi theo Chúa Giêsu, cũng đã tin vào Người, và trong biết bao năm tháng, chúng ta đã nghe những lời Chúa giảng dạy, nhưng cũng như các môn đệ, nhiều khi chúng ta chán nản hay thất vọng vì điều chúng ta trông mong ước, hay điều chúng ta cầu xin, nhiều khi rất thiết tha, nhưng cầu mãi, trông hoài mà vẫn chưa được.  Khi chúng ta bệnh hoạn, gia đình không hòa thuận, con cái khó dạy bảo, công việc không thành công hay như chúng ta mong muốn, chúng ta buồn chán.  Và còn phải đối diện với nhiều thứ đau khổ khác, thế mà khi nghe Lời Chúa, nghe giảng, tham dự tĩnh tâm, cầu nguyện cũng không đem lại cho chúng ta hy vọng gì hơn, giống như hai môn đệ nói : “Phần chúng tôi, trước đây vẫn hy vọng rằng chính Người là Đấng sẽ cứu chuộc Ít-ra-en, nhưng việc ấy xảy ra đến nay là ngày thứ ba rồi.”  Chúng ta thấy đợi cho đến ngày thứ ba, hai ông đâm ra chán nản và thất vọng. Cũng thế, chúng ta đợi, chúng ta chờ, có khi đã hơn ba ngày, ba tuần, ba tháng, ba năm mà vẫn không thấy gì, chúng ta cũng đâm ra thất vọng, chán nản và phàn nàn và nhiều khi kêu trách Chúa, thậm chí có người còn ra điều kiện với Chúa hoặc bỏ Chúa.
 

Nhưng cho dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, chúng ta hãy bắt chước noi gương hai môn đệ này, như hai ông đã thưa với Chúa: “Xin Ngài ở lại với chúng tôi.”  để xin Chúa luôn ở lại với chúng ta trên đường đời nhiều đau buồn, chông gai và gian khổ này. Trong mọi hoàn cảnh của cuộc đời, chúng ta không bao giờ chán nản và thất vọng, vì chúng ta tin Thiên Chúa là Đấng toàn năng, là Cha nhân từ thương yêu chúng ta vô cùng, và luôn thực hiện những việc lạ lùng và bất ngờ cho chúng ta.

Tin mừng cho chúng ta thấy các môn đệ đâu có hay biết trên cuộc hành trình thất vọng và cô đơn đó, có một người đồng hành, lắng nghe và chú ý từng tâm sự và những nỗi lo âu nhỏ to của các ông.  Các ông không nhận ra Chúa Giê-su Ki-tô Phục sinh, Thầy mình, mặc dù Người hiện diện, cùng đi và chia sẻ với các ông.  Điều đó cho chúng ta một niềm tin vững chắc Đấng Phục sinh vẫn hiện diện bên chúng ta. Nhưng chúng ta phải ý thức cách hiện diện của Người hoàn toàn mới lạ, khác với cách hiện diện thông thường mà con mắt thể xác của chúng ta có thể nhìn thấy được. Chúng ta thấy chỉ đến khi được đồng bàn với Người và tận mắt chứng kiến cử chỉ Người cầm bánh, dâng lời chúc tụng tạ ơn, bẻ ra và trao cho, mắt các ông mới bừng sáng, tâm trí các ông được Người khai mở, nhận ra và tin Thầy của các ông đã thực sự sống lại.  Vì thế, các ông không một chút nghi ngờ vị khách đồng hành, người đã giảng dạy Kinh thánh và cùng với các ông chia sẻ nghi lễ Bẻ Bánh chính là Đức Kitô Phục sinh. Tâm hồn các ông lúc đó tràn ngập niềm vui mừng vì được gặp Chúa Phục sinh, khiến cho các ông lập tức lên đường trở về cộng đoàn Giêrusalem, báo và làm chứng cho các môn đệ khác Thầy đã sống lại như đã tuyên bố.  Chúng ta thấy những bước chân nặng nề, chán chường và cô đơn trước đó đã được thay thế bằng những bước chân vui mừng, hớn hở và hạnh phúc.  Kể từ đó, Tin mừng Phục sinh đã theo dấu chân của các ông lan rộng khắp hoàn cầu.
 

Ông bà anh chị em thân mến.  Như hai môn đệ trên đường Emmau,và trong bất cứ tình cảnh nào, tất cả chúng ta hôm nay phải mang trong mình sự vui mừng, hân hoan và hy vọng trong cuộc hành trình đức tin nơi dương thế này, vì chúng ta xác tín Chúa Giê-su Ki-tô Phục sinh luôn quan sát, hiện diện và đồng hành với chúng ta.  Câu chuyện Em-mau trong Tin mừng giúp mỗi người chúng ta nhận ra và xác tín điều này.  Đặc biệt Chúa đang hiện diện với chúng ta trong Bí tích Thánh Thể mà chúng ta cử hành hôm nay.  Xin Chúa cũng sẽ đi cùng với chúng ta về gia đình và trong cuộc sống hàng ngày, ban cho chúng ta sự bằng an và vui mừng của Chúa, để chúng ta can đảm loan báo tin vui mừng Chúa đã sống lại thật cho những người sống chung quanh chúng ta, bằng đời sống bác ái, yêu thương và quảng đại.  

Lm. Chánh xứ


Không có nhận xét nào:

Tìm kiếm ....