Thứ Bảy, 1 tháng 7, 2017

Chúa Nhật 13 Thường niên. Năm A_2017


Sống trong quốc gia Hoa kỳ này, mỗi lần lái xe đi đâu xa chúng ta có thể ghé vào những tiệm ăn bên đường như Mc Donald hay những nhà hàng Việt Nam để mua thức ăn.  Nếu cần ngủ qua đêm, chúng ta cũng có thể dừng chân tại những khách sạn hay quán trọ dọc đường.  Nhưng trong thời tiên tri Ê-li-sê và ngay cả ở Việt Nam chúng ta vào những
thập niên 60 hay 70 cũng không có những tiện nghi này, vì thế phải mang theo đồ ăn, nhất là phải lệ thuộc vào lòng hiếu khách của những người xa lạ.  Chúng ta có thể hình dung và chắc chắn rằng trong cuộc hành trình dài, khó khăn và nguy hiểm của Đức Maria đi thăm bà Ê-li-za-bét, hay cuộc hành trình trốn vua Hê-rô-đê sang Ai-cập, của Thánh gia, Đức Maria, Chúa Giê-su Hài đồng lúc đó mới sanh, và thánh cả Giuse đã phải cậy nhờ đến lòng hiếu khách và sự giúp đỡ của những người xa lạ sống dọc đường.  Và có thể sinh mạng và tình trạng của Thánh gia tùy thuộc vào sự giúp đỡ của họ hay không.

Trong bài đọc 1, chúng ta thấy ngôn sứ Ê-li-sê vô cùng may mắn được người phụ nữ ngoại bang ở thành Sunam đón tiếp một cách ân cần.  Người phụ nữ này thấy Ê-li-sê thường qua lại thành Sunam để làm công việc của Chúa nên mới bàn với chồng làm một căn phòng trên gác để ngôn sứ trọ qua đêm.  Trước lòng hiếu khách cao quí đó, ngôn sứ Ê-li-sê muốn đền công cho hai vợ chồng.  Khi biết vợ chồng đã già mà chưa con, Ê-li-sê liền hứa sẽ cầu nguyện cho ông bà được một người con trai vào năm tới.

Đây quả là phần thưởng vượt quá ước mơ của hai vợ chồng, nhưng đó cũng mới chỉ là phần thưởng dành cho những người đón tiếp ngôn sứ mà thôi.  Còn phần thưởng của Thiên Chúa dành cho những người quảng đại, đối xử tốt đẹp với chính môn đệ Người, những người thi hành sứ mạng của Người trao phó, còn trọng đại và cao quí hơn nhiều.

Trong Tin mừng, chúng ta được biết trong sứ mạng rao giảng Tin mừng tình yêu và ơn cứu độ của Thiên Chúa Cha, Chúa Giêsu đã phải nhờ đến những sự giúp đỡ của người bên đường như bà Mát-ta và Maria, và có lẽ nhiều người khác nữa.  Chúng ta còn nhớ câu chuyện Chúa Giêsu, Đức Maria và các môn đệ được mời đi dự đám cưới ở thành Cana.  Chúa Giê-su, qua lời giới thiệu của Đức Maria, Mẹ Người, đã giúp cho đôi tân hôn qua khỏi sự khó khăn là hết rượu giữa bữa tiệc.  Chúng ta còn được biết khi dân chúng của một làng hay thành nào đón tiếp Chúa Giêsu thì nơi đó nhận được phần thưởng của Thiên Chúa: bệnh nhân được chữa lành; tội nhận được tha thứ; người nghèo khổ được loan báo Tin Mừng. Còn những nơi nào từ chối đón tiếp Chúa hay các môn đệ thì chúng ta nghe Chúa nói phần dành cho họ chỉ là chút bụi bàn chân thôi. Người Do thái cảm nhận rằng khi thành tâm đón tiếp vị đại diện của ai là đón nhận chính người đó. Thành ra khi đón nhận các môn đệ của Chúa Giêsu thì không khác gì đón nhận chính Người, mà đón nhận chính Người cũng có nghĩa là đón nhận chính Thiên Chúa Cha.

Chúng ta thấy trong xã hội này, khi mà cửa nhà ai cũng đóng kín và còn được cài gắn hệ thống báo động, cho nên chủ nghĩa cá nhân ích kỷ, khép kín lòng người, đang từ từ ăn sâu vào tâm trí và ảnh hưởng nặng đến cuộc sống của mọi người kể cả Ki-tô hữu.  Tiền tài, vật chất và các thú vui đang từ từ chiếm hữu đời sống của Ki-tô hữu, vì thế đức tin và chính Chúa cũng từ từ bị loại ra khỏi đời sống của nhiều Ki-tô hữu ngày nay, để họ có cuộc sống tự do và thoải mái hơn.  Và hậu quả thì sao?  Có lẽ tất cả chúng ta có câu trả lời.

Qua bài Tin mừng hôm nay, Chúa Giêsu nhắc nhở cho chúng ta biết trong cuộc hành trình đức tin nơi dương thế này có nhiều thập giá, đau khổ, khó khăn, thử thách và cám dỗ, và Chúa thiết tha kêu gọi chúng ta hãy có lòng quảng đại và hãy “mở lòng hiếu khách” đón nhận Người và lời của Người vào trong tâm hồn của chúng ta, vào trong gia đình của chúng ta. Chúng ta sẽ nhận được những phần thưởng quí giá là sự bình an thật của Chúa; chúng ta sẽ nhận được sức mạnh và ân sủng của Chúa; chúng ta sẽ được lời Chúa hướng dẫn và đi trong niềm vui mừng, hy vọng và vững tâm.

Ông bà anh chị em thân mến. Chúa kêu gọi chúng ta hãy can đảm phá cánh cửa ích kỷ, lười biếng và cái tôi đang đóng kín tâm hồn mà thoát ra ngoài đến với Chúa và đến tha nhân.  Khi can đảm mở rộng cánh cửa tâm hồn để tiếp nhận Chúa và Lời Người là sẵn sàng chấp nhận mọi hy sinh, đau khổ, khó khăn và thiệt thòi, để sống với và trong Chúa, để sống vì và như Chúa, để tin theo và yêu mến Chúa.  Mở tâm hồn ra để đến với tha nhân bằng hành động bác ái, yêu thương, quảng đại, giúp đỡ và phục vụ, và chúng ta sẽ gặp được ơn phúc và sự sống như lời Chúa nói: “Kẻ nào cố tìm mạng sống mình thì sẽ mất, và kẻ nào đành mất mạng sống mình vì Thầy, thì sẽ tìm lại được nó.”  

Nhìn vào xã hội ngày nay, chúng ta thấy có những người can đảm vác  những khó khăn và đau khổ vì Chúa và vì Tin mừng để theo Chúa, và có những người từ chối. Có những người vui mừng nhận chịu những sự thiệt thòi, hy sinh phục vụ, sống bác ái, yêu thương và quảng đại, và có những người sống ích kỷ, khép kín và sống riêng cho mình.  Sự khác biệt giữa 2 bên là đức tin.  Đối với những Ki-tô hữu chúng ta, đó là đức tin vào Chúa Giê-su, Người đã đem ân sủng và sự sống đến cho nhân loại, khi Người hy sinh chịu những đau khổ và vác thập giá, để chúng ta hôm nay cũng mang ân sủng và sự sống của Chúa đến với tha nhân khi chúng ta hy sinh, khi chúng ta chịu thiệt thòi, chịu đau khổ và vác thập giá.  Đối với những Ki-tô hữu chúng ta, đó là đức tin vào lời của Chúa-Giê-su-Chịu-Đóng-Đinh trong bài đọc 2 hôm nay cho chúng ta biết: là nếu chúng ta đã chịu phép rửa trong sự chết của Người, thì chúng ta cũng sẽ có đời sống mới như Người.

Đây là tin mừng mà Chúa Giê-su mang đến cho chúng ta. Xin Chúa giúp chúng ta can đảm mở cửa tâm hồn đón nhận tin mừng của Chúa, và ban cho chúng ta sức mạnh để trung thành vác thập giá theo Chúa, trong vui mừng, hy vọng và trong tình yêu của Chúa.

Lm. Chánh xứ

 

Không có nhận xét nào:

Tìm kiếm ....