Khi làm sai một điều gì đó, người ta thường biện minh: “Người ta làm
sao, tôi làm vậy. Người ta làm bậy, tôi làm theo”. Câu nói này không hẳn là lời
nói cho vui mà dường như là căn bệnh của xã hội qua mọi thời đại. Một cách đơn
giản, mỗi khi dừng trước đèn đỏ mà có một người vượt lên trước, thì y như rằng
sẽ có rất nhiều người vượt lên theo. Lúc này người ta không để ý đến đèn chỉ dẫn
mà chạy theo đám đông. Đám đông làm bậy, tôi làm theo.
Người ta kể rằng: có một cậu bé đang đi trên lề đường bỗng dừng lại, ngửa mặt
lên trời. Có vị giáo sư đi tới, thấy thế cũng ngạc nhiên dừng lại, ngước mắt
nhìn theo. Rồi một bà đứng tuổi đi ngang qua cũng làm y như vậy; một người, rồi
một người nữa… Lúc cậu bé cúi xuống, quay qua quay lại, ngạc nhiên khi thấy cả
chục người đứng chung quanh mình đều ngửa mặt nhìn trời. Cậu thành thực hỏi: “Ủa!
Các ông các bà cũng bị chảy máu cam như cháu sao?”.
Đây là căn bệnh “hùa theo đám đông”. Đám đông làm mình cũng làm. Sự làm theo
đám đông đôi khi bất chấp lề luật, bất chấp tội lỗi. Dường như người ta nghĩ rằng
nhờ đám đông mà dảm bớt tội, hay giảm bớt trách nhiệm. Những bệnh “hùa theo đám
đông này”, ta có thể thấy nhan nhản qua các tội: nam nữ sống “góp gạo thổi cơm
chung” nơi khá đông tầng lớp công nhân và sinh viên xa nhà; chuyện phá thai nơi
những bà mẹ mang con ngoài ý muốn; chuyện buôn gian bán lận để có đồng lời
trong thời buổi cạnh tranh mà nhiều người nói rằng “không gian làm sao có lời”;
chuyện hối lộ và tham nhũng để được việc và giữ được ghế lâu dài...; lợi dụng
đám đông để người ta phạm tội mà không e ngại, không xấu hổ và nhất là không
còn ý thức đâu là tội. Đám đông làm bậy đã khiến cho tội trở thành điều bình
thường như: nói tục, chửi bậy, nói dối, nói sai sự thật của người Việt Nam hôm
nay. Đám đông làm bậy đã làm cho nhiều trẻ nhỏ và những người kém hiểu biết mất
ý thức về sự việc là tội hay không tội. Họ đã làm theo đám đông mà không còn ý
thức về căn tính sự việc.
Lần giở lại lịch sử cách đây hơn 2.000 năm, Chúa Giêsu được hoan nghênh và kết
án, được tôn vinh, và tẩy chảy cũng chỉ một đám đông. Đó chính là đám đông dân
thành Giêrusalem. Họ đã từng tung hô Chúa Giêsu. Họ đã từng lấy áo lót đường
cho Chúa Giêsu đi qua. Họ cầm ngành lá vạn tuế để cùng nhau tung hô Chúa là Đấng
nhân danh Thiên Chúa mà đến. Thế nhưng, cũng đám đông đó, chỉ nghe nhóm biệt
phái và thượng tế định tội Chúa Giêsu, họ đã mau chóng quay lưng lại với người
mà họ đã từng tung hô. Những bàn tay cầm cành lá vạn tuế lại được giơ lên trong
tư thế nắm đấm đòi triệt hạ Chúa Giêsu. Những lời tung hô đầy niềm vui được
thay bằng những lời hằn học đầy căm phẫn. Có lẽ có rất nhiều người trong đám
đông đó không hề thù ghét Chúa Giêsu. Có lẽ trong đám đông đó còn có rất nhiều
người đã từng nhận ân nghĩa của Chúa Giêsu. Thế nhưng, họ đã bị đám đông lôi cuốn
vào chuyện gian ác để đòi đóng đinh người vô tội trên thập tự giá.
Dòng đời hôm nay vẫn còn đó những người công chính bị hạ bệ, bị lấy mất thanh
danh bởi đám đông đang rỉ tai nhau bỏ vạ, cáo gian, nói hành, nói xâu...
Dòng đòi hôm nay vẫn còn đó những người bị tước mất tất cả danh dự, lẫn vật chất
vì đám đông hãm hại mà không biết thanh minh từ đâu.
Dòng đời hôm nay vẫn còn đó những bất công khi đám đông cuồng tín bất chấp lề
luật toa rập với nhau hãm hại người công chính.
Dòng đời hôm nay vẫn còn đó những người công chính dám bảo vệ chân lý lại bị
đám đông tẩy chay theo chủ nghĩa đồng cảm chứ không đồng thuận.
Dòng đời hôm nay tội lỗi vẫn lan tràn, khi mà đám đông đã không đủ tỉnh thức để
hồi tâm, để dừng lại. Nhưng lại hùa theo nhau để làm bậy đến mức độ mất ý thức
về tội.
Đám đông dân thành Giêrusalem đã toa rập với nhau giết hại người công chính. Có
lẽ, họ đã hối hận sau cái chết của Chúa Giêsu. Có lẽ, họ đã hoảng sợ khi nghe
tin Ngài đã từ cõi chết sống lại. Nhưng đã muộn. Giuđa đã tự vẫn. Phêrô xấu hổ.
Viên đội trưởng chỉ thở não nề mà nói: “Người này thật là Con Thiên Chúa”. Đám
đông xôn xao lo lắng. Tất cả đã muộn khi sự ác chiến thắng. Người công chính đã
bị kết án tử hình.
Là người Kitô hữu, chúng ta phải sống yêu thương. Tình yêu thương đòi buộc chúng
ta đừng làm điều gì có lỗi với lương tâm. Tình yêu đòi buộc chúng ta vượt trên
đám đông, trên dư luận để đừng hùa theo đám đông mà phải can đảm bảo vệ chân
lý, bảo vệ lẽ phải. Tình yêu đòi buộc chúng ta phải sống trung thực với chính
mình, biết tôn trọng sự thật và can đảm bảo vệ sự thật. Đừng vì sợ hãi mà im lặng
để bất công lan tràn, sự dữ ngự trị.
Xin cho mỗi người chúng ta luôn tỉnh thức trước sự dữ, luôn có lập trường vững
chắc trong cuộc sống. Xin đừng vì nhát đảm mà làm ngơ trước bất công nhưng luôn
can trường bảo vệ chân lý và sự thật. Amen.
Lm. Jos Tạ Duy Tuyền
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét