Bút chì: Con xin lỗi!
Cục tẩy: Vì chuyện gì thế? Con làm gì có lỗi đâu.
Bút chì: Con xin lỗi bởi mẹ phải chịu đau đớn vì con. Hễ mỗi lần con phạm sai lầm, mẹ luôn ở đó để xoá lỗi ấy. Nhưng, khi làm biến đi lỗi của con, mẹ lại mất một phần của chính mẹ. Mỗi lần như thế, mẹ càng bé hơn.
Cục tẩy: Đúng vậy! Nhưng, thật ra, mẹ chẳng thấy sao đâu. Con nhìn xem, mẹ được sinh ra để làm việc này mà. Mẹ được sinh ra để giúp con bất cứ khi nào con phạm sai lầm. Cho dù ngày nào đó, mẹ biết mẹ sẽ mất đi và con sẽ thay thế mẹ bằng người khác, mẹ vẫn rất vui vì công việc mà mẹ được giao phó. Cho nên, con đừng lo lắng nữa nha! Mẹ ghét nhìn thấy con buồn lắm, cưng ạ!
Cục tẩy: Vì chuyện gì thế? Con làm gì có lỗi đâu.
Bút chì: Con xin lỗi bởi mẹ phải chịu đau đớn vì con. Hễ mỗi lần con phạm sai lầm, mẹ luôn ở đó để xoá lỗi ấy. Nhưng, khi làm biến đi lỗi của con, mẹ lại mất một phần của chính mẹ. Mỗi lần như thế, mẹ càng bé hơn.
Cục tẩy: Đúng vậy! Nhưng, thật ra, mẹ chẳng thấy sao đâu. Con nhìn xem, mẹ được sinh ra để làm việc này mà. Mẹ được sinh ra để giúp con bất cứ khi nào con phạm sai lầm. Cho dù ngày nào đó, mẹ biết mẹ sẽ mất đi và con sẽ thay thế mẹ bằng người khác, mẹ vẫn rất vui vì công việc mà mẹ được giao phó. Cho nên, con đừng lo lắng nữa nha! Mẹ ghét nhìn thấy con buồn lắm, cưng ạ!
***
Tôi đã gặp mẫu đối thoại nhiều xúc cảm này giữa cây bút chì và cục tẩy. Cha mẹ cũng giống như Cục Tẩy. Và con cái là Bút Chì. Cha mẹ luôn có mặt tại nơi vì bọn trẻ và sửa chữa những sai lầm của chúng. Thỉnh thoảng, trong khi làm như thế, cha mẹ phải chịu đau đớn, trở nên "bé" đi, già hơn và cuối cùng phải ra đi. Dù cho bọn trẻ rồi sẽ tìm được ai khác (vợ, chồng), cha mẹ vẫn rất hạnh phúc vì những gì họ đã làm cho con cái của mình và lúc nào cũng chẳng ưa nhìn thấy người thân thương của mình lo lắng hay phiền muộn.
Suốt đời mình, tôi là cây Bút Chì. Cho nên điều đó làm tôi đau đớn khi nhìn thấy Cục Tẩy vốn là cha mẹ của mình mỗi ngày càng bé đi. Bởi tôi biết rằng, một ngày kia, tất cả những gì mà tôi được cha mẹ để lại có thể là các vụn tẩy và hoài niệm về những gì tôi từng có được.
Ước mong Cục Tẩy sống lâu cho Bút Chì viết lên những điều tốt đẹp!
Sưu tầm
***
Pencil: I'm sorry.
Eraser: For what? You didn't do anything wrong.
Pencil: I'm sorry because you get hurt because of me. Whenever I made a mistake, you're always there to erase it. But, as you make my mistakes vanish, you lose a part of yourself. You get smaller and smaller each time.
Eraser: That's true. But I don't really mind. You see, I was made to do this. I was made to help you whenever you do something wrong. Even though one day, I know I'll be gone and you'll replace me with a new one, I'm actually happy with my assigned job. So please, stop worrying. I hate seeing you sad, dear.
***
I found this conversation between the pencil and the eraser very inspirational. Parents are like the ERASER. And Children are the PENCIL. They are always there for their children, cleaning up their mistakes. Sometimes along the way, they get hurt and become smaller/ older, and eventually pass on. Though their children will eventually find someone new (spouse), but parents are still happy with what they did for their children and will always hate seeing their precious ones worrying or sad.
All my life, I've been the PENCIL. And it pains me to see the ERASER that is my parents getting smaller and smaller each day. For I know that one day, all that I'm left with would be eraser shavings and memories of what I used to have.
May THE ERASERS live longer and The Pencils write good things!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét