Hai tuần trước lễ Giáng Sinh, tôi rời khu ngoại ô với một ít bạn bè để rảo quanh các đường phố Los Angeles. Tôi vừa đi vừa hát nhỏ: “Chuông leng keng, chuông leng keng, chuông giáo đường âm vang…”. Nhưng tôi không thấy những đứa trẻ cười và người qua lại, nụ cười ẩn giấu sau nụ cười”.
Tôi gặp hàng trăm người vô gia cư, những con
nghiện tụ tập chỗ này chỗ nọ. Họ xách theo những chiếc bịch ni-lông chứa các
vật dụng thường, trong khi những dãy nhà, những người mua sắm tranh thủ về nhà
từ các cửa tiệm.
Không có gì mang vẻ ngày nghỉ. Tôi mong chờ
Chúa can thiệp và nhắc nhớ tôi về mùa lễ hội.
Qua ngày thứ hai của hành trình, người hướng
dẫn mời chúng tôi nhìn ngắm khu Metro Kidz. Chúng tôi theo chiếc xe đẩy phát
bữa trưa, được vẽ những hình nghệ thuật thánh graffiti, khi xe vòng quanh khu
nhà nghèo. Âm nhạc âm vang từ những chiếc loa và kéo theo hàng trăm trẻ em tới
một hẻm cụt tĩnh lặng. Đủ lứa tuổi, từ chập chững tới thiếu niên, chúng ùa theo.
Mọi người cùng phát quà cho chúng.
– Em nào muốn chơi trò chơi?
– Con, con. – Một đứa trẻ nói với giọng tự
tin.
– Để con, để con. – Cả đám đồng thanh hô
theo.
Niềm vui lan tỏa và tôi mỉm cười.
– Được rồi. Chúng ta sẽ chơi và có thưởng. Tôi
muốn kể chuyện Giáng sinh. Bao nhiêu người đã từng nghe chuyện về Hài nhi Giêsu?
Hầu như mọi cánh tay đều giơ lên. Tôi ngồi
bắt chéo chân giữa những đứa trẻ nói cười khúc khích, có một đứa bé bò vào lòng
tôi và ngủ ngon lành. Có gì đó chạm vào cạnh sườn tôi. Quay lại tôi thấy một bé
gái xinh xắn có mái tóc xoăn. Bím tóc có chiếc kẹp hình cầu vồng đa sắc. Đôi
mắt sáng và to. Tôi hỏi:
– Chào con. Tôi là Sandy. Con tên gì?
Nó có vẻ bẽn lẽn, mắt nhìn xuống đất, nói
nhỏ:
– Con tên Erika.
– Con bao nhiêu tuổi? – Vừa hỏi tôi vừa đặt
tay lên vai nó.
Erika vừa cười vừa nói:
– Con 5 tuổi.
– Con muốn chơi hả?
Nó nắm tay tôi, lắc đầu và nói:
– Không.
– Được rồi. Chúng ta ngồi xem nha.
Phần thưởng là đồ ăn, đồ chơi và sách được
trao cho những em dự thi. Người thắng nhận phần thưởng và giơ cao lên cho mọi
người thấy.
Chúng nói với nhau:
– Xem bạn có gì nè!
Cuối cùng, đến lúc nghe truyện Giáng sinh và
học những câu kinh thánh mới.
– Nghe đây! Chúng ta có vài phần thưởng nữa.
Lắng nghe cho kỹ và trả lời nha các con!
Ngồi giữa những đứa trẻ nghèo ở đường phố Los Angeles, Tôi rất vui
và hạnh phúc. Tôi nghe truyện về hai cha mẹ phải ở trong chuồng bò vì không còn
quán trọ cho họ. Tôi cảm thấy đứa bé ngủ trong lòng tôi như đứa trẻ được bọc
trong khăn và bú mẹ.
Erika lắng nghe câu chuyện đêm vọng Giáng
sinh và nhích tới một chút. Nó chăm chú nhìn và kiên nhẫn chờ phần thi.
– Hôm nay là câu kinh thánh trong thư thánh
Giacôbê 1:17. Tôi sẽ đọc và các con lặp lại nha. Mỗi món quà tốt đẹp và hoàn
hảo đều đến từ Chúa Cha.
– Mỗi món quà tốt đẹp và hoàn hảo đều đến từ
Chúa Cha. – Các em đồng thanh lặp lại.
– Cảm ơn con đã lắng nghe. Con được nhận
phần thưởng.
Erika giơ cao món quà gói giấy đỏ. Tôi chú ý
mặt nó ngời sáng và miệng cười tươi. Các em khác mở quà của mình ra xem, nhưng
Erika không mở quà. Nó nhìn đứa bé ngủ trong lòng tôi, rồi nó nói nhỏ vào tai
tôi:
– Hôm nay con có quà Giáng sinh cho em con
rồi.
Không biết đó là món quà gì, nó trao quà cho
em nó. Tôi cảm động và rơi nước mắt. Tấm lòng của Erika như Chúa Giêsu vậy. Mới
5 tuổi nhưng nó biết yêu thương là món quà hoàn hảo, và tặng phẩm tốt nhất là
biết yêu thương người khác.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét