Thứ Tư, 15 tháng 4, 2015

Trái tim người mẹ

Nếu sự sống là một ân ban của Thiên Chúa cho con người thì trái tim người mẹ là một kỳ công tuyệt diệu nhất để làm cho sự sống ấy được tăng trưởng dồi dào, phong phú.
Trái tim người mẹ, làm sao có thể kể hết bao chất tố làm nên. Từ những thời hồng hoang của lịch sử cho đến ngày hôm nay, tình mẹ vẫn là một tình yêu tuyệt vời nhất.
Lòng mẹ, chín tháng mười ngày cưu mang, những lo âu, mơ ước hạnh phúc vun về cho con. Một đứa con lớn lên từng này nhờ tấm lòng mẹ bao dung che chở. Giữ từng miếng ăn, lo từng thang thuốc, canh chừng những lúc con giãy, con đạp trong bụng mẹ. Vui khi thấy con khỏe, lo buồn khi cảm thấy con yếu đau. Từng ngày trôi qua chỉ mong con ngày chào đời với tiếng khóc thật to.

Lòng mẹ, ấm áp những giấc ngủ đầu đời, những giòng sữa ngon, vòng tay ôm trọn. Những lời hát ru, những lần vỗ nhẹ, bàn tay dịu êm. Lớn lên với sự diệu kỳ tình thương của mẹ. Con trẻ tập tễnh bước đi, ấp úng tiếng gọi mẹ, những ngón chân, bàn tay mũm mĩm, mẹ yêu quên nỗi nhọc nhằn, quên những mệt mỏi lo âu.

Ngày con đến trường, mẹ không muốn rời con, cứ đứng tần ngần nhìn trộm qua khe cổng. Có người mẹ yêu cầu trực tiếp sinh hoạt của con đến công sở của mẹ. Thấy con mẹ mới yên lòng. Lắm lúc mẹ như người ngớ ngẩn, tần ngần nhớ con, đứng ngồi không yên khi con đau bệnh nằm lại nhà thương. Khi con chán ăn, mẹ lục lọi sách báo, tìm đọc về dinh dưỡng, những gì tốt nhất cho con. Những tháng ngày, mọc răng, đau sốt, mẹ lo thuốc, chạy chữa, vất vả chỉ mong con cười, chơi vui khỏe.

Nếu nói về mẹ chăm con thời thơ ấu, chắc chẳng bao giờ kể hết, nhất là những ngày năm xưa, khi còn nghèo khó. Mẹ chẳng bao giờ nề hà gánh vác những gì khó khăn nhất chỉ mong cho con hạnh phúc, tươi vui, khỏe mạnh.

Lớn lên cũng bàn tay mẹ, tập tành chữ viết, cũng tấm lòng mẹ lo cho cái áo, cái quần, cũng với lòng mẹ những đôi dép, đôi giầy. Cuốn tập, cây bút, chiếc cặp, bình nước. Cái gì cũng nhờ đến mẹ, mẹ như bà tiên ở giữa đời, ước gì, xin gì, mẹ cũng để ý, mẹ cũng chăm lo. Rồi mải chơi bẩn quần, rách áo, đứt dép, mất giầy, cũng bàn tay mẹ sửa lại, giặt giũ, mua sắm. Bàn tay của mẹ kỳ diệu biết bao, cái gì mẹ cũng làm được, cái gì cũng nhờ bàn tay mẹ.

Rồi lớn nữa, những lúc học xa, mẹ nhắn nhủ, bảo khuyên. Nhớ tới bát canh, cơm cá, bàn tay mẹ nấu. Lúc ấy mới thèm được ở bên mẹ để được nũng nịu, để được hờn dỗi.

Rồi có lẽ mẹ cũng vào tuổi yêu như đứa con đã lớn của mẹ. Những rộn ràng của trái tim, thích những lời dịu ngọt, ưa những giờ phút đi bên cạnh… Nhưng có lẽ cũng như mẹ, rồi cũng để lại những tươi vui riêng ấy, lo cho từng hạnh phúc của những đứa con, gánh lên vai những nhọc nhằn, rám nắng vì những nhu cầu học hành của con cái.

Và cũng như buổi chiều tà, mẹ già bóng xế, con trẻ có nỗi lo riêng cho gia đình nhỏ bé mới lập của mình. Mẹ lại loay hoay, lo từng miếng ăn, giấc ngủ cho các cháu. Mẹ suốt đời đi bên cạnh con, lo cho đứa ở xa, giúp đỡ những đứa ở gần, bên nội bên ngoại, mẹ vẫn một gánh yêu thương.

Một ngày nào đó, không còn mẹ. Một ngày dài buồn bã, một cuộc đời thiếu vắng. Những lời cầu nguyện, những ngày lễ tết, những ngày lễ giỗ, chỉ còn ngũ quả, nén hương, lời kinh, nhớ về mẹ một trái tim luôn mãi ở bên con.

Trái tim người mẹ, một kỳ diệu của Đấng Tạo Hóa đã ban cho đời. Có lẽ chẳng bao giờ kể hết sự tuyệt diệu của trái tim, hết lòng yêu thương, hết sức chăm lo, một đời mẹ, một đời ân nghĩa sinh thành ghi khắc.

L.m Giuse Hoàng Kim Toan

Không có nhận xét nào:

Tìm kiếm ....