Hans Christian Andersen, văn sĩ Ðan Mạch
sống vào khoảng cuối thế kỷ 19, là tác giả của những câu chuyện dạy đời
bất hủ. Ông có kể câu chuyện như sau:
Có
một đôi vợ chồng già nọ sống bên nhau rất hạnh phúc. Thật ra người nắm
giữ bí quyết hạnh phúc trong gia đình này chính là người vợ. Lúc nào bà
cũng hài lòng về bất cứ hành động nào của người chồng. Một hôm, người vợ
đề nghị với chồng là nên bán bớt một con bò. Thật ra tất cả tài sản của
họ chỉ là đôi bò.
Người chồng tán thành ý kiến của vợ. Ngay từ sáng sớm, ông dắt bò ra chợ. Nhưng đường dài, mặt trời mỗi lúc một chói chang. Con bò già lại không thể bước nhanh. Do đó khi thấy một người nông dân khác cũng đang dắt heo ra chợ bán, người chồng mới có ý nghĩ đem đổi bò lấy con heo. May ra con heo có thể đi nhanh hơn không? Ðổi được con heo và đi được một quãng đường, người chồng lại cảm thấy không thoải mái chút nào. Con heo cứ muốn đi theo hướng của nó. Vừa bực tức với con heo, ông lại thấy một người nhà quê khác cũng đang dắt dê ra tỉnh. Ông nghĩ rằng dê có thể là con vật ít cồng kềnh hơn con heo, cho nên ông mới nấn ná chờ để gặp người chủ dê đề nghị hoán đổi.
Ðổi
được dê, người đàn ông như cảm thấy nhẹ nhõm trong người. Nhưng chỉ
trong vài phút đồng hồ, ông mới khám được cái tính bất thường của loài
dê. Nó chạy bên này, nhảy bên kia, nó đưa sừng húc khắp mọi nơi… Giữa
lúc ông ngán ngẩm với con dê, thì bỗng đâu một người nhà quê khác tiến
lại gần ông với cả một đàn ngỗng. Con ngỗng dù sao cũng ít cồng kềnh hơn
con dê. Nghĩ vậy cho nên ông mang con dê đến đổi lấy một chú ngỗng
trắng. Ôm chú ngỗng vào lòng, người đàn ông cảm thấy thoải mái hơn bao
giờ hết. Ông tin chắc là mình sẽ đến chợ sớm hơn. Nhưng chưa đến chợ,
thì ông lại thấy một người buôn gà. So sánh gà với ngỗng, dĩ nhiên gà
phải nhẹ hơn… Tính toán mãi, cuối cùng, ông đã đem chú ngỗng đến đổi lấy
một con gà.
Mặt
trời mỗi lúc một lên cao. Cơn khát như muốn đốt cháy cổ họng, bụng ông
lại trống rỗng. Vừa thấy một quán ăn bên vệ đường, người đàn ông không
còn cầm được cơn cám dỗ. Ông đành phải đem con gà bán đi với giá một
đồng bạc. Một đồng này vừa đủ cho một bữa ăn trưa cộng với một ly bia.
Những
người đàn ông trong quán ăn biết chuyện mới tỏ ra ái ngại cho giây phút
ông phải đối đầu với người vợ. Thế nhưng, con người luôn luôn được vợ
hài lòng ấy vẫn tỏ ra bình thản. Ông tin tưởng rằng vợ ông sẽ không bao
giờ trách móc ông. Một người đàn ông có máu cờ bạc, không tin ở thái độ
của bà vợ ông, cho nên mới đề nghị đánh cá. Ôngta đưa ra hai mươi đồng
và đi theo người đàn ông về đến nhà. Ông núp một nơi kín đáo để theo dõi
phản ứng của người vợ.
Quả
thực, người đàn ông bắt đầu báo cáo lại cho vợ từng chi tiết của những
cuộc trao đổi của ông. Cứ mỗi lần người đàn ông kể lại một cuộc đổi chác
của mình, người vợ đều tỏ ra hài lòng. Khi người đàn ông kể đến chuyện
ông bán con gà được một đồng và vào quán ăn trưa, người vợ mới mỉm cười
thốt lên như sau: “Tạ ơn Chúa, cũng may là mình bán được con gà. Như vậy
là mình có thể ngủ yên mà không sợ tiếng gà gáy phá giấc. Ðiều quan
trọng đối với tôi là biết rằng mình thỏa mãn là được”.
Người chồng thắng được vụ cá cuợc. Ông được hai mươi đồng, số tiền còn lớn hơn cả giá bán con bò.
Hãy
đón nhận từng giây phút hiện tại với hân hoan, cảm mến. Hãy làm công
việc trong phút giây hiện tại như là công việc quan trọng nhất. Hãy đón
tiếp người trước mặt như một người quan trọng nhất. Hãy chấp nhận mọi
người với cảm thông, tha thứ và lạc quan. Hãy chấp nhận chính bản thân
với sự bằng lòng, thoải mái: đó là tất cả bí quyết của hạnh phúc mà
chúng ta cần phải nắm lấy.
Hans Christian Andersen
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét