(1) Giả như
tôi có nói được các thứ tiếng của loài người và của các thiên thần đi
nữa, mà không có đức mến, thì tôi cũng chẳng khác gì thanh la phèng
phèng, chũm chọe xoang xoảng.
(2) Giả như tôi được ơn nói tiên tri, và được biết hết mọi điều bí nhiệm, mọi lẽ cao siêu, hay có được tất cả đức tin đến chuyển núi dời non, mà không có đức mến, thì tôi cũng chẳng là gì.
(2) Giả như tôi được ơn nói tiên tri, và được biết hết mọi điều bí nhiệm, mọi lẽ cao siêu, hay có được tất cả đức tin đến chuyển núi dời non, mà không có đức mến, thì tôi cũng chẳng là gì.
(3) Giả như tôi có đem hết gia tài cơ nghiệp mà bố thí, hay nộp cả thân
xác tôi để chịu thiêu đốt, mà không có đức mến, thì cũng chẳng ích gì
cho tôi.
(4) Ðức mến thì nhẫn nhục, hiền hậu, không ghen tương, không vênh vang, không tự đắc,
(5) không làm điều bất chính, không tư lợi, không nóng giận, không nuôi hận thù,
(6) không mừng khi thấy sự gian ác, nhưng vui khi thấy điều chân thật.
(7) Ðức mến tha thứ tất cả, tin tưởng tất cả, chịu đựng tất cả. (1 Cr 13:1-7)
Tôi có dịp tham dự lễ thành hôn của nhiều người, bạn bè cũng như của
người thân trong gia đình. Đám cưới nào cũng tuyệt vời. Có lẽ cô dâu chú
rể nào cũng tươi vui, cho dù đang lo lắng bận rộn nhiều việc. Bởi vì họ
đang tràn trề hạnh phúc. Họ đang say đắm yêu thương. Và niềm vui của cô
dâu chú rể làm cho mọi người vui lây. Tôi cũng vui và luôn cầu chúc họ
mãi mãi hạnh phúc trong từng giây phút của cuộc đời.
Thế nhưng, nhiều khi chỉ vài năm sau, có khi chỉ một năm thôi, đã xuất
hiện những rạn nứt nho nhỏ làm cho hạnh phúc gia đình suy giảm. Họ bắt
đầu lục đục, cãi vã. Họ bắt đầu chán ngán, thở dài. Họ bắt đầu khó khăn,
khắt khe. Họ bắt đầu vạch lá tìm sâu. Thật quá tội nghiệp. Gia đình bắt
đầu trở thành hỏa ngục!
Tại sao vậy?
Bởi vì, họ không còn tình yêu Thiên Chúa
trong lòng họ. Một tình yêu mà Chúa Giêsu dạy chúng ta. Đó là một tình
yêu hy sinh. Một tình yêu tha thứ. Một tình yêu nhẫn nhục. Một tình yêu
nhân hậu. Một tình yêu hiền hòa. Một tình yêu tin tưởng. Một tình yêu
chịu đựng.
Chính Chúa đã xuống trần làm người, để dạy chúng ta bài học tình yêu.
Chúa đã yêu mỗi người chúng ta. Yêu đến chấp nhận mặc lấy thân phận yếu
hèn, đau khổ của nhân loại. Yêu đến chết trên thập giá, để cho chúng ta
được sống hạnh phúc trong tình yêu của Người.
Học yêu theo Chúa, chúng ta không mến Chúa và yêu anh chị em, theo như
cách yêu của con người nữa. Nhưng chúng ta mến Chúa và yêu anh chị em,
như cách Chúa yêu mỗi người chúng ta (Ga 15:12). Đó là cách yêu mới. Yêu
không điều kiện. Yêu không tính toán.
Chúng ta phải yêu thương anh chị em như chính mình, và còn hơn thế nữa
yêu như Chúa yêu chúng ta. Luật mến Chúa và yêu người xem ra rất đơn
giản và dễ dàng, nhưng thực hành lại rất khó. Điều này ai cũng kinh
nghiệm. Yêu mến Chúa vô hình ở xa trên cao rất dễ, nhưng yêu mến người
vợ, người chồng sao mà khó thế. Đây là một thách đố. Tuy nhiên, điều
không thể đối với chúng ta, lại là điều có thể đối với Chúa. Chúa sẽ
giúp chúng ta.
Thế giới hôm nay đói khát tình yêu đích thực. Gia đình lại càng cần đến
tình yêu. Chúng ta, những môn đệ của Chúa Kitô phải là chứng nhân tình
yêu. Yêu như Chúa đã yêu.
Yêu như Chúa đã yêu là can đảm hy sinh
tất cả cho người mình yêu, cho dù nhiều khi mình nghĩ rằng người ấy
không xứng đáng. Nếu vì Chúa, nàng vẫn vui vẻ nấu cơm, chăm sóc cho anh
ấy. Tuyệt vời. Nếu vì Chúa, chàng vẫn vui vẻ chở nàng đi chợ. Tuyệt vời.
Chúng ta đã chẳng hứa với nhau trong ngày thành hôn sao. Anh nhận em
làm vợ hay em nhận anh làm chồng, và hứa giữ lòng chung thủy với em/
anh, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi mạnh khỏe cũng như lúc
đau yếu, để yêu thương và tôn trọng em/anh mọi ngày suốt đời anh/em.
Yêu như Chúa đã yêu là sẵn sàng tha thứ
cho người kia, cho dù họ có làm chi phiền muộn, bực bội cho mình. Ngày
xưa mới quen nhau, mới cưới nhau, cái gì cũng đẹp cũng xinh. Tiếng ngáy
của anh ru em vào giấc ngủ thần tiên. Bây giờ lớn tuổi khó ngủ, cũng
tiếng ngáy ấy lại làm cho bực bội, không chịu nổi. Có ai dám tự xưng
mình hoàn hảo, không lầm lỗi. Ai trong các ông sạch tội, ném đá người
đàn bà ngoại tình này đi (x Ga 8:7). Chính chúng ta cũng sai phạm, làm
khổ người kia nhiều lắm. Chúng ta cũng mong được tha thứ phải không?
Chính Chúa cũng đã tha thứ cho chúng ta trăm ngàn lần đấy.
Yêu như Chúa đã yêu là nhân hậu, nhẫn nhục,
cho dù đôi khi bị thiệt thòi. Làm ráng thêm một tí cũng đâu có sao. Có
chết ai đâu. Người kia là chồng mình, vợ mình mà. Có gì đâu mà thiệt. Cứ
vui vẻ đón nhận tất cả. Đừng quan trọng hóa vấn đề. Chẳng có chuyện chi
lớn cả. Tất cả chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Yêu như Chúa đã yêu là hiền hòa, quảng đại,
cho dù nhiều khi bị oan ức, bị nói nặng nói nhẹ. Có nhiều người lúc nào
cũng lên giọng la hét, cằn nhằn, than trách chồng mình, vợ mình, nhiều
khi chỉ vì những chuyện không đâu. Thế mà ra ngoài xã hội, họ lại ngọt
ngào nhỏ nhẹ với người khác. Họ lại vui vẻ nói chuyện hằng giờ với bạn
bè. Thế thì làm sao gia đình êm ấm được. Ngày xưa lúc đang yêu nhau và
mới cưới nhau, hai vợ chồng luôn hòa hợp từng lời ăn tiếng nói. Bây giờ
thì hai vợ chồng lại luôn khắc khẩu?
Yêu như Chúa đã yêu là tin tưởng, quan tâm,
cho dù nhiều khi bị coi thường, bỏ rơi. Nếu chúng ta bị bệnh, mà có
người hỏi thăm, giúp lấy thuốc cho uống, thì tuyệt vời biết bao. Nếu
đang buồn bực mà có người chia sẻ, thì tuyệt vời. Chúng ta thường chú
tâm đến công việc mà quên đi con người. Chúng ta cố gắng làm việc cho
xong, mà quên sự hiện diện của người yêu bên cạnh đang cần một lời an
ủi. Nhưng đừng chăm sóc quá kỹ, cái gì cũng không cho, cái gì cũng cấm.
Buồn chết được. Ai cũng có thế giới riêng của mình, và trong một lúc nào
đó cũng muốn người khác để cho mình được yên thân.
Yêu như Chúa đã yêu là tôn trọng người bạn đời
của mình. Bạn bè, chúng ta tôn trọng họ và ý kiến của họ. Thế mà, người
bạn đời của mình, chúng ta lại coi thường. Có lẽ, cuộc sống vợ chồng
càng lâu dài, thì càng nhàm chán, nên người ta chẳng cần lịch sự giữ ý.
Người ta chẳng cần nhường nhịn nhau. Người ta chẳng cần lấy lòng nhau
làm gì chăng? Bởi thế mới dễ xảy ra đụng chạm, mâu thuẫn. Thật tội
nghiệp.
Yêu như Chúa đã yêu là không làm phiền
người khác. Là không đòi hỏi người khác hầu hạ, cung phụng mình, không
chất gánh nặng lên vai người khác. Có những ông chồng ngồi đó coi TV,
sai vợ đi lấy cho mình một ly nước, hoặc đành lòng để vợ làm đủ thứ
việc. Nào là nấu cơm, dọn bàn, thu dọn, rửa chén. Mà vợ thì cũng đi làm
cực khổ. Thật là xấu hổ. Đấng anh hùng không dám ra tay nghĩa hiệp, giúp
đỡ chia sẻ công việc với vợ mình. Trong khi ra ngoài xã hội, thì ôi
thôi, sẵn sàng làm đủ thứ việc. Đúng là “việc nhà thì nhác, việc chú bác
thì siêng”.
Yêu như Chúa đã yêu là vén tay áo lên, làm bất cứ việc gì,
dù bé nhỏ, dù tầm thường để giúp những người thân. Có những anh chồng,
chị vợ gào thét khóc lóc, khi đưa vợ hay chồng ra nghĩa trang. Nào là
“anh, sao anh bỏ em sớm thế?”. Nào là “em sống lại đi. Em chết, anh ở
với ai”. Thế mà khi sống, đã chẳng yêu thương tí nào. Khi sống, chẳng hề
phụ giúp nhau. Trái lại, lúc nào cũng chửi bới nhau, đánh đập nhau, đào
mồ mả cha mẹ nhau, dằn vặt nhau. Thật là giả hình.
Yêu như Chúa yêu là không để trong đầu những oán giận hận thù, những hờn
ghét ghen tương. Bởi vì, chúng chỉ làm khổ chính mình thôi. Chúng làm
cho chúng ta tức tối, bực bội. Không còn bình an. Không còn vui vẻ. Tim
đập nhanh. Các bộ phận trong cơ thể bị xáo trộn. Dễ sinh bệnh. Mình
không hạnh phúc, thì làm sao làm cho người khác hạnh phúc được.
Cuộc đời ngắn ngủi. Xin đừng làm khổ nhau. Đừng tạo thêm thánh giá cho nhau.
Nhưng xin hãy tạo cho nhau hạnh phúc.
Đừng chờ có hạnh phúc lớn mới đem cho. Vì chẳng bao giờ có hạnh phúc lớn cả.
Cho nhau những hạnh phúc nho nhỏ thôi: Một điện thư, một nhắn tin vài
chữ, một cú điện thoại, một cái hôn, một cái ôm, một bông hoa, một giúp
đỡ nào đó…
Cho thêm tý đường, tý mật ong vào, cho cuộc sống thêm ngọt ngào.
Làm sao để từng giây phút cho đến khi lìa đời, chúng ta vẫn quý trọng nhau và có thể nói với nhau:
Mập thì đẹp. Ốm thì dễ thương. Lòi xương thì dễ mến. Cao thì sang trọng. Lùn thì quý phái.
Lm. Ngô Văn Thích
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét