Mỗi độ
thu sang đông về, cứ nghe đâu đây tiếng gọi mời của Mùa Vọng. Sắc tím
trở mình trong phụng vụ nói lên một điều gì đó, như mong nhớ, hoài
thương, dù đất trời không rõ nét nhưng đâu đây hơi ấm mùa đông, cũng
phảng phất trong lòng mỗi sáng trở mình thức dậy. Mùa vọng với những
điệu ru muôn thưở: tỉnh thức, sẵn sàng, đón chờ Đấng Cứu Thế.
Màu tím
không phải điệu buồn như đồi tím hoa sim, cũng chẳng phải tím màu vụn vỡ
của sắc hoa ti-gôn. Tím của đợi chờ, tím của trung thành với Đấng đã
nối kết với con người. Thế giới đang tan chảy trong những kết nối của
facebook, zalo.
Con người có thể khuây khỏa trong những nhớ nhung của mình, qua các phương tiện truyền thông hiện đại. Chỉ cần vài ba kỹ thuật xử lý, là chúng ta có thể gần nhau, dù trong một chiều kích của thế giới ảo.
Thiên Chúa Đấng vượt ngàn trùng bể khơi, đã không để mặc con người chơi vơi, bơi giữa những đại dương giới hạn khôn cùng. Ngài xé trời mà đến, để tìm gặp con người. Nhưng Thiên Chúa cũng ưa thích ẩn mình đi trong những kiểu bóng gió, để chơi một cuộc trốn tìm. Ngài muốn con người khát mong, và kiếm tìm Ngài. Bộc bạch một cách trực diện quá có thể không là cách thức của Đấng quyền năng. Dẫu sao cũng phải để con người bằng những nổ lực, gắng công, gắng sức, và nhất là trong những khoảng khắc của đợi chờ.
Mùa vọng như là một sáng tác còn dang dở của Thiên Chúa. Ngài chỉ mới bắt đầu với một vài phiên khúc, phần còn lại Ngài dành để cho con người. Đến lúc kết thúc, Thiên Chúa sẽ đặt vào trong nhân loại một nốt nhạc cuối cùng, để khép lại bản tình ca của Đấng là Thiên Chúa. Con người được mời gọi để cất công lên đường tìm về với nguồn cội. Về phần mình, Thiên Chúa luôn tạo ra nhiều cơ hội, ở những góc sút khác nhau để con người có cơ may tận dụng, làm nên những bàn thắng đẹp mắt. Những cơ hội trong mỗi tuần phụng vụ, đều được các Thánh ký trình bày, cũng ở những lăng kính khác nhau. Nếu khéo léo xử lý, thì mỗi người có thể tìm được cho mình cơ hội nào phù hợp nhất. Lòng quảng đại của Thiên Chúa không chỉ trải qua mấy tuần trong Mùa vọng, nhưng là đi đến tận cùng của lịch sử cứu độ.
Con người có thể khuây khỏa trong những nhớ nhung của mình, qua các phương tiện truyền thông hiện đại. Chỉ cần vài ba kỹ thuật xử lý, là chúng ta có thể gần nhau, dù trong một chiều kích của thế giới ảo.
Thiên Chúa Đấng vượt ngàn trùng bể khơi, đã không để mặc con người chơi vơi, bơi giữa những đại dương giới hạn khôn cùng. Ngài xé trời mà đến, để tìm gặp con người. Nhưng Thiên Chúa cũng ưa thích ẩn mình đi trong những kiểu bóng gió, để chơi một cuộc trốn tìm. Ngài muốn con người khát mong, và kiếm tìm Ngài. Bộc bạch một cách trực diện quá có thể không là cách thức của Đấng quyền năng. Dẫu sao cũng phải để con người bằng những nổ lực, gắng công, gắng sức, và nhất là trong những khoảng khắc của đợi chờ.
Mùa vọng như là một sáng tác còn dang dở của Thiên Chúa. Ngài chỉ mới bắt đầu với một vài phiên khúc, phần còn lại Ngài dành để cho con người. Đến lúc kết thúc, Thiên Chúa sẽ đặt vào trong nhân loại một nốt nhạc cuối cùng, để khép lại bản tình ca của Đấng là Thiên Chúa. Con người được mời gọi để cất công lên đường tìm về với nguồn cội. Về phần mình, Thiên Chúa luôn tạo ra nhiều cơ hội, ở những góc sút khác nhau để con người có cơ may tận dụng, làm nên những bàn thắng đẹp mắt. Những cơ hội trong mỗi tuần phụng vụ, đều được các Thánh ký trình bày, cũng ở những lăng kính khác nhau. Nếu khéo léo xử lý, thì mỗi người có thể tìm được cho mình cơ hội nào phù hợp nhất. Lòng quảng đại của Thiên Chúa không chỉ trải qua mấy tuần trong Mùa vọng, nhưng là đi đến tận cùng của lịch sử cứu độ.
Chỉ vỏn
vẹn trong bốn tuần ngắn ngủi, nhưng không thể phủ nhận những sắc thái
của màu tím vọng lại, có những âm hưởng, khi trầm khi bỗng, khi ngân nga
réo rắt như những hồi chuông trên các giáo đường. Lòng người nghe xôn
xao, đâu đây những bản thánh ca mùa đông, mùa Giáng sinh lại trỗi lên
nghe ấm lòng đến lạ. Ôi lại sắp đến một mùa Noel nữa rồi!
Lm Giacobe Tạ Chúc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét