Thứ Tư, 4 tháng 4, 2018

Các gia đình, hãy sống lại!

“Chúa Giêsu Nazarét chịu đóng đinh, đã sống lại, không còn ở đây nữa”.
Chúa Giê-su đã sống lại như Lời Ngài đã phán trước.
Từ thuở tạo thiên lập địa đến nay, có ai trong thiên hạ dám nói rằng mình chết và sau ba ngày sẽ sống lại. Họa chăng, nếu có người nói, thì cũng chỉ là họ ảo tưởng mà thôi. Đằng này, Lời Chúa Giê-su nói là Lời Chân Thật, không ảo tưởng nhưng là một sự thực mà người trần gian không thể hiểu nổi bằng trí khôn con người. Nhưng đối với các tín hữu, những người đã tin, đã yêu mến, và đã sống với niềm tin yêu,
thì tin Chúa Ki-tô phục sinh là nguồn vui, nguồn hy vọng, nguồn sống cao quý cho họ trong cuộc lữ hành trần gian về đến quê hương mới. Nói cách khác, cùng đích của đời sống các Ki-tô hữu, chính là sự Phục Sinh với Chúa Ki-tô, để được sống lại và sống vĩnh cửu trong Thiên Chúa.

Để đạt tới cùng đích ấy, chúng ta phải chết từng ngày và cảm nghiệm được niềm vui sống lại cũng từng ngày, ngay khi chúng ta còn đang sống đây, trên dương trần này.

Vâng, vẫn biết rằng: đối với các Kitô hữu công giáo hôm nay, thì việc Chúa Giêsu sống lại là một tín điều, buộc phải tin. Nhưng khổ nỗi, điều gì buộc thì cũng không thoải mái cho bằng điều tự nguyện. Vì thế, từ đức tin “buộc phải tin” đến đức tin “tự nguyện tin”, các tín hữu Chúa đã phải trải qua hành trình “sống niềm tin phục sinh”, cảm nhận được niềm vui kỳ diệu, và cuối cùng là tự nguyện tin và tin tuyệt đối.

         Tin vào Chúa Giêsu Kitô Phục Sinh không phải là niềm tin nói, niềm tin viết, niềm tin giảng dạy thuyết pháp, niềm tin tranh luận phân tích, càng không phải là niềm tin phong trào hay lễ hội, nhưng là niềm tin được thể hiện bằng chính sự anh dũng: dám buông bỏ tất cả, dám hy sinh tất cả, dám chết cả bạc tiền, cả danh dự, cả sự nghiệp, và cả những nhu cầu của cuộc sống thế trần này, để chỉ đổi lấy một sự sống lại ngay lúc này và mai sau.

Ước được sống lại ngay lúc này, là biết mình đang bị giam hãm, đang mất tự do, đang bị nô lệ thần chết, hay đúng hơn, sống mà như đang chết trong tội lỗi.

Tính thời sự, tính hiện tại của Mầu Nhiệm Phục Sinh được những người đạo đức luôn kết hiệp mật thiết với Chúa, luôn chiêm niệm, và đã rút ra được một điều khấn xin quý giá: “Thứ năm thì gẫm: Đức Chúa Giê-su sống lại, ta hãy xin cho đặng sống lại thật về phần linh hồn”.

Sao không đặt ra câu kinh rằng: “Thứ năm thì gẫm: Đức Chúa Giê-su sống lại, ta hãy xin cho đặng sống lại với Chúa trên nước thiên đàng mai sau”?

“Ta hãy xin cho đặng sống lại thật về phần linh hồn”. Cách hành văn câu kinh có vẻ cũ kỹ, nhưng chất chứa một ý nghĩa luôn luôn mới, luôn luôn thời sự cho mỗi chúng ta.

Bạn và tôi có thể đã nhận bao nhiêu lời chúc mừng, bao nhiêu tin nhắn, cuộc điện thoại, điện thư với nội dung: “Alleluia. Mừng Chúa Sống Lại” hoặc “Alleluia. Happy Easter” trong ngày Đại Lễ Phục Sinh. Nhưng thử hỏi: có ai mừng lễ tôi, mừng lễ bạn mà dám gửi cho chúng ta câu này “Bạn đã sống lại thật về phần linh hồn chưa?” để nhắc nhở chúng ta rằng: chỉ có “sống lại thật về phần linh hồn” mới là niềm vui chính đáng của tôi, của bạn trong ngày Đại Lễ.

Sống lại thật về phần linh hồn là hãy để linh hồn mình đi ra khỏi nấm mồ tội lỗi ngay hôm nay, không đợi đến lúc chết rồi mới đi ra thì không chắc còn kịp.

Rất thời sự. Hãy khiêm tốn mà nhận thực ra rằng chúng ta đang sống trong những nấm mộ khi ta hãy đang còn sống, ngay hôm nay, ngay phút này.

Vâng, nấm mồ đời tôi, nấm mồ đời bạn, không là những nấm mồ trong tương lai như những nấm mồ hiện tại ở nghĩa trang Bình Hưng Hòa, hay nghĩa trang Giáo Xứ của tôi của bạn -trong đó, thân xác con người đang thối vữa, đang tan biến thành cát bụi chóng vánh, may ra, còn lại cái hộp sọ ghê rợn và vài chiếc xương khô mòn phai dần theo thời gian, năm tháng.

Nhưng nấm mồ đời tôi, nấm mồ đời bạn, là nấm mồ tội lỗi ngay hôm nay đang chôn chặt linh hồn mình. Nấm mồ cứ đầy hơn, cửa mồ mỗi kiên cố hơn, khi chúng ta bằng lòng để cho tội lỗi ngập ngục, khống chế.

Hãy mừng Chúa Sống Lại vì chúng ta, cho chúng ta được sống lại với Chúa. Đừng để rơi vào tình trạng đáng tiếc là chúng ta đang Mừng Chúa Sống Lại như một lễ hội, hơn là mừng biến cố sống lại của chính linh hồn mình.

Vậy như Chúa Giêsu đã sống lại thật và đi ra khỏi mồ, mỗi tín hữu mừng Chúa Phục Sinh của cũng chính là: mừng Chúa Phục sinh cho chính ta được giải thoát, được sống lại, vậy thì chính mình hãy vui mừng cho mình có những quyết tâm sống lại và ra khỏi mồ, quyết tâm không trở lại nằm trong những nấm mồ tội lỗi nữa.

Vâng,  sống niềm tin và niềm vui phục sinh là khẩn trương ra khỏi những nấm mồ ấy, và không bao giờ trở lại nữa.

Hãy anh dũng bước ra khỏi mồ.

         -Ra khỏi mồ, và không bao giờ trở lại nấm mồ kiêu căng, ích kỷ, tham lam đã từng chôn chặt đời mình chung với cái tôi tự cao tự đại, chung với cái tôi tích cóp mọi sự cho riêng mình, chung với cái tôi tham lam những bó tiền vô nghĩa chất đống chẳng sinh ích lợi gì cho phần rỗi đời mình.

-Ra khỏi nấm mồ dững dưng, hờ hững, cầu an từng chôn chặt đời mình trong tối tăm làm cho mình không thể thoát ra cái ngục tù kinh khủng ấy để nhìn thấy ánh sáng của chân lý, của tình thương, của sự thật, và để nhìn thấy được bao nỗi đọa đày của nhân gian mà bước xuống cứu độ

-Ra khỏi nấm mồ vô cảm, vô tâm từng chôn chặt con tim mình, cho con tim đóng băng lạnh lùng không thể tan chảy, không thể ấm lên nóng lên dù chỉ một chút trắc ẩn, chút chạnh lòng, chút yêu thương bé nhỏ.

-Ra khỏi những nấm mồ nhơ nhớp dưới dáng vẻ sang trọng tiện nghi từng giam hãm đời mình trong thú vui hưởng thụ cái chóng vánh, vội vàng, có đó rồi mất đó, hạnh phúc đó rồi tang thương phủ phàng đó, yêu đó rồi thù đó, tất cả chỉ là nấm mồ ảo tưởng phù du.

-Ra khỏi nấm mồ danh vọng nhất thời kia đi để có thể nhận ra mình là hạt bụi tiểu tốt vô danh…rồi mai kia cũng sẽ về với hạt bụi.

Cách riêng, trong Ba Năm Thánh Hóa Gia Đình và Năm nay, chủ đề: Đồng hành cùng các gia đình trẻ, thì thiết tưởng, Mừng Chúa Sống Lại chính là Mừng Gia Đình mình sống lại với Chúa.  

Hãy ra khỏi cái nấm mộ vô trách nhiệm, thiếu tin tưởng, thiếu tình thương, thiếu cảm thông nâng đỡ, ủi an, thiếu cộng tác, thiếu tế nhị với vợ, với chồng, với con cái trong gia đình và với mọi người. Để từ giây phút này đây, giây phút Chúa sống lại, thì mái nhà của chúng ta, gia đình của chúng ta cũng phải sống lại:

-Hãy sống lại tình vợ chồng nồng nàn ấm áp, là hãy khẩn cấp đi ra khỏi nấm mồ lạnh nhạt, ủ dột, chán chường, rồi ngó đông, dòm tây mà sinh ra thất vọng

-Hãy sống lại cái ý nghĩ tốt lành cho nhau, là hãy khẩn cấp đi ra khỏi cái ngục thất của những ý tưởng xấu xa, hồ đồ, vô cớ.

-Hãy sống lại cái tin tưởng tín nhiệm nhau, là hãy bước nhanh ra khỏi nấm mố bất tín, nghi ngờ, xem thuờng, khinh miệt nhau.

-Hãy sống lại những lời yêu, những cử chỉ yêu, những việc làm, những hy sinh vì tình yêu, là bước ra khỏi cái nấm mồ vô cảm, dửng dưng, bất cần, hờ hững.

-Hãy sống lại cái tay bắt mặt mừng, sống lại cái niềm thương nỗi nhớ, sống lại cái mong cái đợi quay quắt lúc đi xa, sống lại cái bận lòng, bận tâm, lo lắng cho nhau, là hãy mau mau đi ra khỏi cái sào huyệt nhốt mình trong cái lãnh cảm không thể có trong cuộc sống chung.

-Hãy sống lại tình cha con, mẹ con, sống lại cái nụ cười thân ái, sống lại cái hiền lành khiêm nhượng, sống lại cái cảm thông trìu mến, sống lại sự thứ tha, khoan dung, sống lại cái tinh thần huynh đệ anh em một nhà, là mạnh dạn bước ra khỏi cái nấm mồ cố đơn phần ai nấy biết, phận ai nấy lo.

-Nhưng cần thiết hơn cả, và khẩn cấp hơn cả,

-Là hãy sống lại đời sống Đức Tin, Đức Cậy, Đức Mến ngay trong gia đình mình, sống lại những giờ kinh nguyện sáng tối với nhau, sống lại những trang Lời Chúa, sống lại cái khao khát đến nhà thờ tham dự thánh Lễ, sống lại cái khao khát lãnh nhận các bí tích, nhất là Bí Tích Thánh Thể và Bí Tích Hòa Giải,  sống lại đời sống Thánh Thể ngay trong gia đình là bẻ tấm bánh ra mà nuôi sống nhau…sống lại cái gia đình hạnh phúc. Mái nhà là mái ấm của chúng ta, cũng chính là mái ấm của Thiên Chúa ngự trị.

Ước gì các  mỗi chúng ta mạnh dạn tuyên tín: Chúng tôi tôn thờ và tin Đấng Chịu Đóng Đinh trên thập giá, nhưng không phải là tôn thờ và tin vào một người đã chết, nhưng tin vào Người Sống Lại sau cái chết bi thương ấy. Vì thế, chúng tôi hân hoan sống buông bỏ, sống yêu, sống tận hiến đời mình cho tha nhân, hân hoan sống tàn tạ và hân hoan chết vì yêu, hân hoan sống và chết như Đức Ki-tô đã sống và đã chết, vì dám tin rằng chính lúc chúng tôi buông bỏ, hy sinh, dám chết, dám bước ra khỏi mồ… là chúng tôi được vui sống hôm nay và muôn đời.

Nguyện xin ơn Phục Sinh của Chúa Giêsu giúp chúng con anh dũng đi ra khỏi những nấm mồ tội lỗi, để chúng con “đặng sống lại thật về phần linh hồn”, để mỗi gia đình được hân hoan vui mừng trọng đại vì “gia đình chúng con đã sống lại thật về phần linh hồn”, để “gia đình chúng con chính là Gia Đình của Chúa Phục Sinh ngự trị”, “mái nhà của chúng con là Mái Ấm Phục Sinh luôn an bình, hạnh phúc vì chúng con đang sống trong Nước Thiên Chúa ngay hôm nay. A men.

PM. Cao Huy Hoàng

Không có nhận xét nào:

Tìm kiếm ....