
Trong
bài Tin mừng hôm nay, Chúa Giê-su dạy chúng ta ba bài học rất quan trọng. Bài học thứ nhất Chúa dạy chúng ta không nên
mù quáng sống theo những giá trị của xã hội ngày nay, và muốn chúng ta trở nên
những ngọn đèn, là ánh sáng “chiếu sáng ra như những vì sao trong vũ trụ.” Chúa
ban cho chúng ta rất nhiều ơn lành hồn xác, và muốn chúng ta trở thành ánh sáng
của Chúa soi sáng những người chung quanh.
Chúng ta là những ngọn đèn sáng phải được đặt trên
chân đèn để soi sáng cả nhà. Chúng ta là những ngọn đèn phải được đặt trên đỉnh
núi để chiếu sáng cho thế giới. Chúng ta biết trong xã hội hiện đại ngày nay có
nhiều sự sai lầm, mơ hồ, và giả mạo; có nhiều sự dữ, gian dối và tội lỗi. Xã hội ngày này lôi cuốn và dạy chúng ta sống
ích kỷ, chú trọng vào tiền bạc, vật chất và tự do buông thả, cho nên Chúa dạy chúng
ta, là những Ki-tô hữu, không đi theo đám đông, không sống theo những gì họ nói
và làm. Chúng ta phải biết rõ về chính mình là những người tin theo Chúa. Chúng
ta phải vững tin và can đảm sống những điều chúng ta tin, sống lời Chúa dạy.
Chúng ta không thể mù quáng đi theo đám đông. Nếu chúng ta chấp nhận và sống những
giá trị của xã hội này, và đi theo đám đông, chúng ta đang để cho người mù dẫn
dắt chúng ta. Chúng ta là người có mắt nhưng lại để dẫn dắt bởi những người mù
thì sẽ bị rơi xuống hố. Chúa nói: “Người mù có thể dẫn người mù được chăng? Cả
hai lại không sa xuống hố ư?” Chúng ta
là những người được ánh sáng chân lý của Chúa Ki-tô chiếu sáng vì vậy chúng ta
phải là ánh sáng cho thế gian và là muối cho đời.
Bài
học thứ hai Chúa dạy chúng ta qua bài Tin mừng hôm nay là việc xét đoán người
khác. Qua dụ ngôn người mù và cái xà
trong mắt, Chúa dạy chúng ta phải tự xét mình trước hết. Có ánh sáng Chúa Ki-tô soi sáng và có sáng mắt
thì mới thấy đường, mới thấy sự thật và chân lý, để dẫn dắt hay sửa sai người
khác. Chúa cảnh báo chúng ta về tật xấu
hay xét đoán người khác mà quên những tội lỗi và tật xấu của mình cần sửa đổi trước. Kinh nghiệm cho chúng ta thấy chúng ta dễ phê
bình, dễ xét đoán thậm chí dễ kết án người khác hơn là thấy được những lỗi lầm và
tật xấu của mình mà sửa đổi. Cho nên điều
kiện
cần
thiết để hướng dẫn, để chỉ bảo và để sửa sai người khác, trước hết là phải tự
xét đoán mình, phải biết mình trước đã.
Nhưng biết mình không phải là chuyện dễ, và biết được lầm lỗi của chính mình
thì lại càng khó hơn vì sự tự cao, tự ái và tham lam ngăn chận, che dấu. Vì thế muốn biết rõ mình, chúng ta phải có sự
khiêm nhường chân thật. Biết rõ mình để
sửa sai, để thay đổi. Biết người khác để
tránh cái xấu, cái dở, cái sai của họ, hay học điều hay, điều tốt của họ, và sống
những điều tốt, hay này thì đời sống chúng ta sẽ sinh hoa trái tốt. Còn học cái xấu, cái dở, cái sai và thực hành
những điều này thì khốn cho chúng ta. Biết
chính mình phải biết đúng, và biết người khác cũng vậy. Nhưng một điều đáng buồn là nhiều khi chúng
ta chỉ biết cái xấu, cái dở của người khác, còn cái hay, điều tốt của người
khác thì chúng ta không chú ý, hay cố tình không muốn biết. Cũng thế, chúng ta biết người khác thì thường
là để phê bình, chỉ trích hơn là khích lệ, xây dựng. Chúng ta hãy tự hỏi: như vậy có bất công, có
ích kỷ, có sai lầm, có tội không? Vì thế,
Chúa dạy chúng ta: phải đẩy cái xà ra khỏi mắt mình trước, thì mới có mắt sáng,
mới thấy đường để lấy cái rác ở nơi người khác.
Bài
học thứ ba cuối cùng mà Chúa muốn dạy chúng ta là về cái tâm, về lòng dạ con
người. Hãy coi chừng cái tâm, lòng dạ của mình, chất chứa điềi gì trong đó! Chúng ta biết lòng dạ và lời nói của chúng ta
liên hệ mật thiết với nhau như cây với quả. Lòng dạ tốt thì cách xử sự bên
ngoài sẽ tốt. Lòng dạ xấu thì cái nhìn về
bên ngoài chắc chắn không thể nào tốt được.
Miệng chúng ta nói ra những tự tưởng chất chứa trong lòng. Nếu đó là những tư tưởng tốt đẹp sẽ hướng dẫn
chúng ta có những hành động tốt đẹp, ngược lại, tư tưởng xấu sẽ dẫn chúng ta đến
những thái độ, hành động xấu. Trong Tin
mừng, Chúa Giê-su đã nhiều lần cảnh cáo những người Pha-ri-sêu sống giả hình, bề
ngoài. Lúc nào họ cũng tự cao, nghĩ mình
là những người đạo đức, quan trọng và danh vọng, vì thế họ chỉ quan tâm đến
hình thức bề ngoài để tạo thêm uy tín. Mỗi người chúng ta cũng cần ý thức để
tâm hồn luôn có những tư tưởng tốt đẹp, luôn có lời Chúa trong tư tưởng, và
không để bị quyến rũ, lôi cuốn vào những ý nghĩ xấu, tư tưởng xấu. Sống trong xã hội này, chúng ta thường bị những
tư tưởng xấu lôi cuốn, nếu chúng ta để những tư tưởng này hướng dẫn hành động
và cuộc sống của chúng ta, thì sẽ có những ảnh hưởng xấu đến đời sống đức tin, đến
hạnh phúc, hòa thuận vợ chồng và con cái trong gia đình.
Chúng
ta biết những người có những tư tưởng xấu trong lòng thì không những có những lời
nói xấu, mà còn có những thái độ tiêu
cực, thù hằn, ghen ghét, thích và chú ý vào những tật xấu nơi người khác, rất
ham thích chỉ trích, phê bình và ưa “vạch lá tìm sâu.” Những ai sống trong xét
đoán, phê bình, chỉ trích và ghen ghét, người ấy sẽ chết dần trong chính sự xấu
và bóng tối tội lỗi của chính mình. Còn
những người tích trữ lời Chúa, Lời Hằng Sống, có những tư tưởng tốt trong lòng và
để những tư tưởng này hướng dẫn cuộc sống, thì có sự hy sinh tham gia phục vụ,
có bác ái và quảng đại, tạo niềm nên hy vọng, vui mừng và sự hiệp nhất, đúng
như lời Chúa Giêsu đã nói trong
đoạn Tin Mừng hôm nay: “Cây tốt thì sinh trái rốt, cây xấu thì sinh trái xấu.”
Lời nói việc làm của người người hữu Kitô chỉ có thể sinh hoa kết trái tốt, nếu
tích trữ Lời Chúa trong tâm hồn và đem ra thực hành. Đời sống của chúng ta chỉ có thể “phát xuất ra
sự lành” nếu chúng ta có những tư tưởng tốt, sự sốt sắng và lòng yêu mến việc
tham dự Thánh lễ, Bí tích Tình yêu của Chúa, để được nuôi dưỡng bằng Mình Thánh
Chúa và lời Chúa, là ánh sáng và là lời ban sự sống.
Tóm lại, qua bài Tin mừng hôm nay, vì yêu thương, Chúa dạy chúng ta những bài học, để chúng ta tích trữ trong tâm hồn Lời Hằng Sống, hướng dẫn lời nói, việc làm, để chúng ta sống trong ơn lành, an bình, hạnh phúc và yêu thương, để cuộc sống Ki-tô hữu của chúng ta luôn xanh tươi, sinh hoa trái tốt lành, đẹp lòng và sáng danh Chúa.
Lm. Chánh xứ

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét