Trong những tháng vừa qua, chúng
ta thấy một số đài truyền hình đã đưa lên những hình ảnh về tình trạng cuộc sống
của những người vô gia cư ở những thành phố như Los Angeles, San Francisco, Sacramento,
Seattle, New York, và tôi có dịp chứng kiến tận mắt những cảnh tượng này tại
thành phố Portland tuần vừa qua. Đây là
những thành phố
có thể nói là giàu có nhất tại quốc gia Hoa kỳ này, được lãnh đạo
bởi những người thuộc Đảng Dân chủ, tự cho mình là chú ý đến đời sống của người
dân, nhưng tại sao lại có những cảnh tượng này? Tại sao những người lãnh đạo tiểu bang hay
thành phố lại làm ngơ trước những tình huống này? Đây cũng có lẽ là những vấn đề rắc rối, khó
hiểu liên quan đến chính trị tại quốc gia giàu có này, nhưng rất chia rẽ và
tranh giành quyền lực cho đảng phái và cá nhân, nhưng lại làm ngơ trước tình cảnh
của những người vô gia cư nghèo khổ này.
Tình cảnh của những người vô
gia cư sống trong những tiểu bang giàu có ở Hoa kỳ này cũng giống như tình cảnh
của người nghèo khổ La-da-rô sống bên cổng nhà ông phú hộ trong bài Tin mừng. Xem
ra người phú hộ chẳng có tội gì để đáng phạt muôn đời trong hỏa ngục. Ông không
gian tham, không trộm cắp, không bóc lột. Cuộc đời ông ngày này qua ngày khác
chỉ có ăn uống linh đình và mặc lụa là gấm vóc, nghĩa là chỉ tiêu sài theo ý của
ông, cũng như hưởng thụ gia tài giàu
sang do bàn tay, sức lực của ông làm ra.
Chúng ta thấy tiêu sài và hưởng thụ như vậy là chính đáng chứ có gì là
tội đâu? Nếu chúng ta đọc kỹ bài Tin
Mừng thì sẽ thấy người nghèo khổ Ladarô đã không mở miệng một lời để xin ông
phú hộ giúp đỡ. Ladarô chỉ âm thầm ao ước được ăn những miếng bánh rơi. Nhưng
vì chỉ âm thầm ao ước, mà không nói ra cho nên không ai biết mà cho. Nhưng chúng
ta thấy ông phú hộ giàu sang biết và nhìn thấy trước mắt cảnh tượng nghèo khổ
của ông La-za-rô . Hoàn cảnh của Ladarô quá khốn khổ mà người phú hộ hững hờ vô
tâm đến nỗi Ladarô phải chết vì đói đang khi ông ta lại quá dư thừa, thành ra vì
vô tâm và vô cảm cho nên người phú hộ sau khi chết bị phạt trong hỏa ngục.
Qua câu truyện trong bài Tin Mừng, chúng ta thấy hai cảnh
hoàn toàn trái ngược nhau ở đời này và ở đời sau. Đời này là một người phú hộ
giàu sang và một người nghèo khổ Lazarô. Vị thế thay đổi ở đời sau: người phú hộ thì bị
muôn đời trầm luân khốn nạn trong hỏa ngục, còn người nghèo khổ Lazarô thì được
hưởng hạnh phúc vĩnh cửu. Có lẽ chúng ta
biết lý do tại sao. Người phú hộ tự nghĩ rằng những gì ông đang
có là do mình làm ra và là của mình, cho nên ông muốn xử dụng, cho ai hay không
là tùy ý mình. Ông nghĩ: ông có quyền giúp đỡ hay không giúp đỡ những người
nghèo khổ. Sống như thế ông nghĩ không
có lỗi gì và hoàn toàn không có tội. Thế
những, tội của người phú hộ giàu có là tội “vô cảm, vô tâm”, làm ngơ trước hoàn
cảnh khốn khổ của Ladarô chờ đợi một chút bố thí của ông để sống. Người phú hộ giàu có sống ích kỷ, không có
lòng thương xót và quảng đại đối với người khác.
Chúng ta chú ý đến một điểm quan trọng mà Chúa dạy chúng ta
qua bài Tin Mừng: chúng ta không chỉ phạm tội do việc làm, do lời nói mà còn có
thể phạm tội do quá hững hờ, vô tâm với người khác nữa, và tội hững hờ, vô tâm
này trong những hoàn cảnh quan trọng cũng có thể trở thành tội trọng. Người phú
hộ sở dĩ phải trầm luân muôn kiếp trong hỏa ngục, vì ông đã hờ hững làm ngơ
không nhìn người nghèo khổ Ladarô, ngày ngày lê lết bên cổng nhà ông. Người phú
hộ phải “chịu cực hình” không phải vì ông nhiều của cải, nhưng vì ông đã không
chia sẻ, giúp đỡ người nghèo khổ, ngay cả những của của ăn thừa thãi trên bàn
tiệc cũng chẳng đến tay người nghèo. Người phú hộ phải tống xuống biển lửa
không phải vì ông đã làm ra nhiều của cải, giàu có nhưng vì ông đã quá cậy dựa
vào tiền bạc, trong khi người nghèo khó chỉ biết cậy dựa vào Chúa và lòng
thương xót của người khác.
Ông
phú hộ trong cực hình trong hỏa ngục không hề kêu oan, nhưng ông đã kêu cầu
cùng ông Abraham cho Ladarô về báo tin, làm chứng cho người thân của ông còn
sống trên dương thế để không rơi vào tình trạng của ông. Abraham nói: “Chúng đã
có Môsê và các ngôn sứ chúng hãy nghe lời các vị ấy.” Ông phú hộ đã nài xin:
“Không đâu thưa tổ phụ Abraham nhưng nếu có ai từ cõi chết về gặp chúng thì
chúng sẽ sám hối.” Nhưng Abraham đáp: “Khi mà chúng không nghe Môsê và các ngôn
sứ thì dù có kẻ chết sống lại chúng cũng không tin đâu.”
Ngày
nay chúng ta thấy có những người có ý nghĩ và hành động như ông phú hộ ngày
xưa, tự cho rằng tiền bạc của cải của mình là do mình làm ra tự ý sử dụng. Chúng ta biết tất cả những gì chúng ta đang
có: tiền bạc, sức khỏe và cuộc sống là do ơn Chúa ban. Tất cả chúng ta chỉ là những người quản lý
của Chúa và phải sử dụng theo ý Chúa. Và Chúa muốn chúng ta là những quản lý
tốt lành và khôn ngoan, dùng những ơn lành của Chúa ban làm sáng danh Chúa, xây
dựng Giáo hội, giáo xứ, có lòng bác ái và quảng đại chia sẻ và giúp đỡ những ai
sống trong cảnh nghèo khổ. Chúng ta cầu xin Chúa giúp chúng ta sống ở đời này
biết theo đuổi đức công chính, lòng đạo hạnh, đức tin, đức ái, đức hiền lành
như lời thánh Phaolô khuyên nhủ trong bài đọc 2 hôm nay, để hưởng hạnh phúc
vĩnh cửu đời sau.
Lm. Chánh xứ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét