Chủ Nhật, 22 tháng 4, 2012

Chúa Nhật Thứ III Phục Sinh Năm B. 2012


      Ông bà anh chị em thân mến.  Tuần trước chúng ta nghe bài Tin Mừng kể lại câu chuyện Chúa Giêsu Giêsu hiện ra với các môn đệ sau ngày Ngài phục sinh, đặc biệt chứng tỏ cho Tô Ma biết Ngài đã thật sự sống lại vì ông đã vắng mặt khi Chúa hiện ra lần trước.  Và như chúng ta đã nghe, Chúa cũng đã hiện ra với các phụ nữ khi họ ra thăm viếng mộ Chúa sáng sớm hôm phục sinh.  Như thế, Chúa đã hiện ra cho nhiều người trong nhiều lần để minh chứng Ngài đã sống lại.

      Bài Tin mừng hôm nay kể cho chúng ta nghe câu chuyện Chúa hiện ra một lần nữa với các môn đệ, có sự hiện diện của cả 2 môn đệ đã trở về sau khi gặp Chúa trên con đường về làng Emmau. Chúa Giêsu hiện đến khi 2 môn đệ này đang thuật lại và xác nhân cho các môn đệ khác những gì 2 ông đã nghe, đã thấy.
      Điều khiến chúng ta hơi ngạc nhiên là thái độ sợ sệt của các của các môn đệ. Chúng ta biết các ông là những người thật may mắn vì đã có nhiều dịp hội ngộ với Thầy qua những lần hiện ra, nhưng lần nào cũng vậy và cả lần này nữa các ông đều cảm thấy sợ hãi, đều ngỡ là thấy... ma?
       Nỗi sợ hãi, thái độ nghi ngờ, lòng tin yếu kém của các môn đệ chính là lỶ do Chúa Giêsu  hiện ra nhiều lần với họ.  Chúa biết tâm trạng của họ đang bị xao động, lo lắng, sợ hãi, cho nên Chúa hiện ra thăm viếng an ủi, khích lệ và nhất là để củng cố niềm tin của họ vào Ngài, để họ có một niềm tin vững mạnh và kiên cường vào Đấng Kitô Phục Sinh. Vì chính họ sau này sẽ là những chứng nhân đích thực của Ngài, để cho hết mọi người, ở mọi nơi, biết rằng Ngài đã chết và đã sống lại.
        Thật vậy, như chúng ta vừa nghe, sau khi ban bình an, Chúa đã nói với các ông rằng:  Đấng Kitô sẽ chịu thương khó và chết, nhưng ngày thứ ba Người sẽ sống lại từ cõi chết. Sau đó, Chúa đã trao ban cho các ông sứ mạng rao giảng sự thống hối, ăn năn và trở thành những chứng nhân cho Chúa. 
     Chúng ta nhận biết rằng trong xã hội ngày này muốn trở thành những chứng nhân cho Chúa Kitô, chúng ta sẽ phải chấp nhận những sự hy sinh, thiệt thòi, phải khiêm nhường chấp nhận những đau khổ, khó khăn và thánh giá. Thật vậy, khiêm nhường, hy sinh, làm chứng nhân cho Chúa ở thời đại của ngày nay thật là khó khăn, khó thực hiện. Trong xã hội này, chúng ta có nhiều cơ hội tạo ra mọi thứ như vật chất, tiền bạc và tự do, nhưng không có gì tai hại bằng thay vì chúng ta dùng những thứ ấy để làm thăng tiến đời sống của chúng ta và cho anh chị em được lành mạnh, tốt lành và được nhiều phúc đức, chúng ta lại bị dễ lạm dụng vì cái tôi của chúng ta, đưa chúng ta, những người liên hệ thân thuộc và người khác vào con đường tội lỗi, sự dữ hay  đưa chúng ta đến thẳng nơi tối tăm, địa ngục, như theo lời của một người đàn bà trẻ đã tâm sự và tôi xin đọc lại tâm sự đó: 
      Vâng thưa ông bà anh chị em, những bậc cha mẹ làm gương mù gương xấu cho con cái của mình, trong số đó có tôi. Bởi xưa kia cuộc sống của tôi chỉ có đồng tiền mới là thứ mà tôi theo đuổi. Vâng, xưa kia Chúa của tôi là đồng tiền. Thầy của tôi cũng là đồng tiền. Ai chỉ cho tôi cách hái ra tiền, thì đều được tôi nể trọng và nghe theo. Tôi nghe tiếng của người đó chứ! Tôi biết thiên hạ họ coi thường người đó chứ! Tôi biết nhiều người trong đó có cả thân nhân họ hàng thân thuộc của họ nguyền rủa  họ lắm chứ!  Ấy nhưng đối với tôi nếu người ấy càng đểu cáng, gian manh, lừa dối với người bao nhiêu mà giúp tôi hái ra tiền thì người ấy lại là bạn tốt và là thầy của tôi. Ôi! Tiền ai lại chẳng ham nhỉ! Ai càng chửi tôi vì tôi có tiền thì tôi đều coi họ là phường đạo đức giả. Họ càng chửi tôi bao nhiêu thì nhà tôi, tiệm tôi từ một cái nó trở thành 2,3, cái. Tôi càng giầu có. Tôi không cần và tha thiết đến ai. Chẳng cần phải hy sinh, đóng góp, phục vụ ai. Ai sao mặc ai!? Miễn đừng làm phiền đến tôi là được!? 
     Tôi giàu có, đầy vật chất tiền bạc, nhưng tôi cũng biết và thường thắc mắc rằng: Tại sao mình được sinh ra?  Thú nhận tôi không biết và cũng chẳng cần biết!?  Mình sống ở trên đời này để làm gì!?  Tại sao cuộc sống ngày lại ngày của tôi nhiều khi chỉ biết nô lệ cho vật chất, tiền bạc, và không có giá trị gì hết! Chẳng gì làm cho tôi vui được?  Nhựa sống, ý nghĩa, giá trị cuộc sống của tôi là gì?  Và còn biết bao nhiêu câu hỏi tôi không biết câu trả lời, nên cuộc đời luôn thấy bất an, nên cuộc đời luôn phải luôn bận rộn, bon chen, tranh dành, và chịu khó làm nô lệ cho vật chất. Tôi chỉ biết sống cho mình và cho chính bản thân, và tất cả mọi thứ hầu như trở nên vô nghĩa khi sự đòi hỏi của mình không được đáp ứng hay may mắn như mình mong ước???
     Cho đến một hôm, tôi mất tất cả. Sự nghiệp của tôi đã như đống tro tàn bị cháy rụi. Thời điểm hết tiền thì chẳng những hết làm chủ làm vua mà còn hết cả chức làm vợ , làm mẹ nữa!  Mất cả ý chí và niềm hy vọng.  Mất hết sự kiêu ngạo, tự ái và hãnh diện.
    Trong số bạn bè của tôi, có người may mắn, nhưng con cái của họ thì một đứa bỏ nhà, đứa thì nghiện ngập cờ bạc, rượu chè, đứa thì ma túy, đứa thì theo trai, đứa đi theo băng đảng đem bạn bè về nhà để khảo tiền cha mẹ. Bởi con cái chúng biết cha mẹ chúng giấu tiền mặt ở nhà nhiều lắm! Nên ho bị một trận tra khảo nhớ đời. Bây giờ thì gia đình bị tan vỡ.  Hạnh phúc, tình yêu và mái nhà trở thành mây khói.  Có những gia đình vợ chồng khác thì gia đình như một cái địa ngục trần gian, bất hòa, cãi lộn nhau suốt ngày.
     Giờ đây, chính tôi lại bị mất sức khoẻ, biết mình mang chứng bệnh trầm kha và biết chắc rằng sự chết sẽ đến ở một ngày rất gần. Ăn năn nhìn lại cuộc đời thì đã muộn, nhưng bây giờ tôi thật sự tìm được bình an của Chúa trong cuộc đời. Tôi cảm nghiệp được rằng có đi qua những đau khổ trong cuộc sống thì mới tìm được bình an. Nhưng tôi biết, Chúa không muốn tất cả chúng ta đi vào con đường của tôi đã đi, cho nên tôi muốn để lại tâm sự này làm chứng cho mọi người thấy và biết rõ nếu chúng ta để vật chất, tiền bạc và tự do quá trớn, hay kiêu ngạo và ích kỷ làm chủ cuộc sống, thì chúng ta sẽ không còn thực sự muốn nghe và sống lời Chúa, sẽ không trở thành chứng nhân cho Chúa cho những người chung quanh, con cái, vợ chồng, và nhất là không có bình an thực sự của Chúa trong đời sống. 
    Ông bà anh chị em thân mến.  Đây là tâm sự của một người đàn bà muốn để lại một bằng chứng.  Chúng ta hãy nhớ, chúng ta không thể là chứng nhân hay rao truyền tin mừng của Chúa Kitô phục sinh cho người khác được, nếu chúng ta không sống Tin mừng, không sống chính cuộc đời của Chúa Kitô phục sinh.  Xin Chúa giúp và ban ơn sức mạnh để chúng ta sống đúng với danh nghĩa Kitô hữu, để làm sáng danh Chúa và được ơn lành của Chúa ban.
 Lm. Quản Nhiệm

Không có nhận xét nào:

Tìm kiếm ....