Là một người 
cha mẹ tốt, chắc chắn bạn từng có “những giấc mơ về đứa con của mình” 
trong suốt thời gian chín tháng mười ngày cưu mang, thậm chí là cả trước
 khi hoài thai, thì chúng ta đã mơ và đã tưởng tượng ra từng nét mặt, 
ánh mắt, nụ cười, và cả một hành trình giáo dục con cái nên người cho 
đến khi con bạn trưởng thành. Đó là một điều tốt lành và phù hợp với 
phẩm giá của một người làm cha làm mẹ, bởi lẽ “bạn không thể có một gia 
đình mà không có những giấc mơ. Một khi gia đình mất khả năng mơ, thì 
con cái không thể lớn lên, tình yêu không thể triển nở, sự sống sẽ khô 
héo và chết” (ĐGH Phanxicô, Tông Huấn Amoris Laetitia, [AL], 169).
Tất nhiên, 
trong những giấc mơ về con cái của mình, bạn không thể thiếu một dưỡng 
chất vô cùng quan trọng là tình yêu. Vì “tình yêu muốn mang lại sự sống”
 và “con cái bạn được yêu thương ngay cả trước khi chúng xuất hiện”. 
Chính tình yêu của bạn dành cho con mình mới thật sự làm cho nó trở nên 
một con người với sự phát triển trọn vẹn và hài hoà. Thiếu mất yếu tố 
này, thì “đứa trẻ sẽ trở thành một món đồ chơi thuần tuý” (AL 172).
 Tuy nhiên, trong thực tế, khi nhìn vào các gia đình và đời sống xã hội 
hôm nay, chúng ta thấy có vẻ như “nền văn minh sự chết” đang lấn loát và
 thắng thế “nền văn minh tình thương”. Các bậc làm cha mẹ dường như đang
 không biết cách yêu thương, hoặc thật sự không còn một chút tình thương
 nào cho con cái của mình, ngoài những chăm sóc thuần tuý mang tính bản 
năng của con người, mà yêu thương thì vượt trên và cao cả hơn hết mọi 
bản năng tự nhiên mà chúng ta được phú bẩm. Chính yếu tố thiếu yêu 
thương hoặc không được yêu này mà hiện quá nhiều bạn trẻ đang sống một 
đời sống hết sức lệch lạc về mọi phương diện, và lẽ dĩ nhiên, “trở thành
 một thứ đồ chơi thuần tuý”, bởi lẽ “cảm giác bị mồ côi đang ảnh hưởng 
trên nhiều con trẻ và người trẻ ngày nay đang sâu xa hơn chúng ta có thể
 tưởng nghĩ” (AL173).
 
Sự nhầm lẫn 
về tình yêu đầu tiên mà các bậc cha mẹ dành cho con cái là lòng lo lắng 
thái quá về yếu tố vật chất. Theo đó, đại đa số các đôi vợ chồng đều bị 
áp lực tài chính và vật chất dư dật cho con làm cho choáng ngợp, họ lao 
mình ngày đêm vào công việc kiếm sao cho thật nhiều tiền để cốt sao cho 
con cái mình được hưởng những gì là tốt đẹp nhất trong cuộc sống, từ áo 
quần, thực phẩm, nhà cửa, đến chuyện giáo dục, thậm chí ngay cả khi đứa 
trẻ còn đang ở trong nôi. Đương nhiên, những điều này “là điều hợp pháp 
và thực ra là đáng mong ước”, nhưng chúng ta không thể phớt lờ sự cần 
thiết mà con cái muốn có đối với sự hiện diện của người mẹ, đặc biệt là 
trong những tháng đầu đời” (AL 173). Từ đây, kéo theo sự vắng 
mặt thường xuyên của hoặc người cha, người mẹ, hoặc cả hai. Họ giao phó 
con cái cho ông bà hoặc cho bà vú để thoái thác trách nhiệm yêu thương 
và chăm sóc con cái, trong khi đó, đứa trẻ cần tình yêu, sự dịu dàng, nụ
 cười, ánh mắt, và sự hiện diện đầy tình yêu thương đối với nó. Ông bà 
hay bất cứ ai dù yêu thương con chúng ta đến mấy cũng không thể thay thế
 được tình yêu và sự hiện diện thiêng liêng đầy tình mẫu tử và phụ tử 
của chúng ta. Sống trong hoàn cảnh liên tục phải thiếu vắng cha mẹ, đứa 
trẻ sẽ trở thành một con người khác, phát triển không quân bình, hài 
hoà, và nhất là chúng sẽ mang lấy nguy cơ trở thành “một món đồ chơi”cho
 những người xấu trong xã hội.
 
Sự nhầm lẫn 
kế đến mà các bậc cha mẹ dễ mắc phải là sự nhầm lẫn giữa yêu thương và 
suy nghĩ lầm lạc khi coi con cái như là “một món phụ kiện hoặc một giải 
pháp cho một số nhu cầu cá nhân” (AL 170). Chính trong sự nhầm 
lẫn nguy hiểm này mà tình thương họ dành cho con cái là có điều kiện 
thay vì vô điều kiện. Nếu một đứa trẻ được sinh ra như họ mong đợi, xinh
 đẹp, tài giỏi, ngoan ngoãn thì họ sẽ thể hiện tình yêu của mình hết 
mức, tạo mọi điều kiện cho đứa trẻ phát triển, vì họ biết chắc rằng rồi 
đây nó sẽ mang lại cho họ một lợi ích nào đó, hoặc thoả mãn một giấc mơ 
nào đó của riêng họ; còn nếu một đứa trẻ được sinh ra mà không theo như 
mong đợi của họ về một số phương diện nào đó thì họ sẽ phớt lờ, bỏ mặc, 
hoặc chăm sóc cách hời hợt như thể “con họ không xuất hiện vào thời điểm
 tốt nhất” (AL 170). Chúng ta thấy rõ biểu hiện này ngang qua 
hiện tượng phổ biến ngày nay là nhà nhà đưa con mình lên các chương 
trình gameshow trên truyền hình với mục đích không lành mạnh, mà nguy 
hiểm hơn có thể giết chết mọi sự phát triển tự nhiên của đứa trẻ, dù 
thành công hay thất bại. Đây là một kiểu phóng chiếu tâm lý từ cha mẹ 
sang con cái mình. Trong khi đó, “một đứa trẻ là một con người nhân loại
 với phẩm giá lớn lao và không bao giờ được phép sử dụng cho lợi ích 
riêng tư của một người” (AL 170), và tất nhiên, “chúng ta yêu 
thương con cái của mình bởi vì chúng là con cái, chứ không phải vì 
chúng đẹp, nhìn hoặc nghĩ giống như chúng ta, hoặc mặc lấy giấc mơ của 
chúng ta. Chúng ta yêu mến con cái vì chúng là con cái. Một đứa con là 
một đứa con” (AL 170).
 
Chúng ta cần ý thức rằng, “con cái là một quà tặng. Mỗi đứa con là độc nhất và không thể thay thế” (AL 170),
 để từ đó chúng ta biết thể hiện tình yêu, sự chăm sóc, giáo dục một 
cách đúng đắn dành cho con cái mình. Nếu trong tư tưởng của chúng ta 
đang tồn tại não trạng suy nghĩ rằng con cái phải là một phương tiện để 
thoả mãn hết mọi lợi ích và dự tính của chúng ta, thì đã đến lúc chúng 
ta cần khiêm tốn nhìn nhận và hãy can đảm thay đổi nếu chúng ta không 
muốn phải hối hận vì dù sau này có rực rỡ và thành công vang dội trong 
bất cứ lãnh vực nào của đời sống xã hội, thì đứa con ấy vẫn cứ là “một 
món đồ chơi thuần tuý” cho xã hội và những người mà nó gặp gỡ, bởi lẽ 
đứa con ấy “cảm thấy là nó được mong đợi” (AL 170) thực sự từ 
trái tim đầy yêu thương của cha mẹ nó, một trái tim đầy ắp tình yêu 
thương vô điều kiện thay vì đầy điều kiện như hiện nay. Chúng ta đừng 
quên, di sản lớn nhất mà chúng ta để lại cho con cái là tình yêu thương,
 niềm tin, niềm hy vọng, chứ không phải những sự chóng qua mà chúng ta 
đang nỗ lực phấn đấu để đạt tới mà lãng quên bổn phận yêu thương con cái
 mình.
 
Joseph C. Pham – Chuyên Gia Huấn Luyện Tư Duy, Kĩ Năng Sống & Giá Trị Tinh Thần
Nguồn: http://muoianhsang.com/
Nguồn: http://muoianhsang.com/

 
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét