Giống như nhiều bạn, dù không ngạc nhiên, tôi thật buồn sầu vì đoạn băng được phát tán trên mạng gần đây; trong đó Donald Trump văng ra những lời thô tục đối với phụ nữ. Tuy nhiên, điều xúc phạm đến tôi nhiều hơn khi chứng kiến làm thế nào những Kitô hữu lại phớt lờ điều ấy để bảo vệ và ém nhẹm hành vi của Trump.
Khi
diễn tả nỗi thất vọng của tôi vì truyền thông xã hội đề cập đến hành vi
của Donald Trump, tôi tố cáo bà Hillary là người ủng hộ phá thai và
bàng quan với vấn đề phò sự sống.
Một người gọi tôi là “kẻ phản bội”, và
kẻ khác gọi tôi là một “ma-sơ giả mạo”. Tôi bị đồn rằng tôi cần được
trừ tà, và một người quả quyết với tôi rằng tôi chịu trách nhiệm về việc
ném những Kitô hữu vào các trại tập trung. Và phản ứng này là nguy hại
so với trách nhiệm mà người khác nhận.
Khi
Kitô hữu ngoảnh mặt với bất cứ hình thức tội lỗi nào hơn là tiếng
gọi tiên tri với con người tự nhiên để đến một lý tưởng cao hơn, thì
chúng ta hạ thấp sứ điệp Tin mừng. Điều này quan trọng hơn hết trong
cuộc tranh cử lần này vì chúng ta có hai ứng viên, hành xử của họ thường
minh họa điều mà Kitô hữu được mời gọi để loại bỏ. Cả Hillary Clinton
và Donald Trump là những tấm gương tội lỗi của chính chúng ta và không
xa với bản chất sa ngã của chúng ta, của văn hóa và đất nước chúng ta có
thể rơi vào. (Xin lưu ý rằng tôi không có ý quy chụp hay phán xét về
luân lý của hai ứng viên tổng thống của chúng ta trước mặt Thiên Chúa,
chỉ có Ngài mới biết lương tâm của ta, nhưng đơn giản tôi chỉ xem xét
hành vi cụ thể của họ.)
Khởi
đầu, Adam ngượng ngùng cả với Eva và Thiên Chúa khi ông ăn trái cấm:
“Người đàn bàn Ngài cho ở với con, đã cho con trái cây ấy – nên con ăn.”
(St 3, 12)
Eva phản kháng đơn sơ rằng: “Con rắn đã lừa dối con, nên con ăn.” (St 3, 14).
Cả
hai ứng viên tổng thống của chúng ta minh chứng rằng họ đang lệch lạc
trong hướng đi và lấp liếm hơn là hoán cải. Tuy nhiên, hành vi của Trump
và Hillary thường vượt xa so với những “hợp lý hóa” của Adam và Eva; cả
hai thẳng tiến tới chủ tâm phỉnh gạt của con rắn. Hillary Clinton theo
đường lối thận trọng, đó có vẻ như là cơ hội chính trị (the email
debacle involved lie after calculated lie). Ngược lại, những phủ nhận
của Donald Trump dường như thường xuyên và bột phát hơn là tính hợp lý.
Ông ta phủ nhận những sự kiện, chứng cớ rõ ràng trên truyền hình quốc
gia mà bất cứ ai cũng thấy. Và những “biện bạch” của ông ấy cuối cùng
đương nhiên là với lời bào chữa và lấp liếm.
Khi Đức Chúa nghe lời biện minh của Adam và Eva, và Ngài thấy họ thiếu lòng hối cải, Ngài đã trục xuất họ ra khỏi vườn Địa đàng.
Thiên
Chúa cảnh báo Eva về những hệ quả của tội nguyên tổ gây nên, “Ngươi sẽ
thèm muốn chồng ngươi và nó sẽ thống trị ngươi.” (St 3, 16).
Cuộc
sống của Donald Trump minh họa cho sự thống trị này, lạm quyền và thiếu
khách quan về phụ nữ mà Đức Chúa đã cảnh báo Eva là việc ấy sẽ xảy ra.
Trump rời bỏ những bà vợ của ông ta không chỉ một, mà đến hai lần. Sự
khoác lác của ông ta về những lần ngoại tình của mình. Ông ấy đã có
nhiều “comments” quấy rối tình dục trẻ vị thành niên, gồm chính con gái
của mình. Và trong suốt cuộc tranh cử, khi cuộc đàm tiếu lên cao độ,
Trump dường như không thể tránh khỏi lời nhạo báng, hăm dạo và có những
nhận xét thô tục đến phụ nữ. Hành vi liên tiếp của Donald Trump minh
chứng cụ thể cách mà một vài sai lầm người đàn ông gây cho phụ nữ.
Cách
tương tự, Hillary Clinton minh họa cho sự sa ngã của người đàn bà trong
việc chối bỏ thiên chức của người nữ. Khi chính Hillary thừa nhận bà ta
thà lạnh lùng hơn là ấm áp và cảm thông. Không còn nghi ngờ, điều này
liên quan đến tham vọng của bà để thể hiện sự lạnh lùng trong giới chính
trị của đàn ông. Nhưng chính bức tường thành ấy khiến bà ta trả giá cho
cả tính chân thực của phụ nữ và thế giới quan về luân lý của con người.
Sự phủ nhận thiên chức người phụ nữ của bà ta diễn tả sâu xa hơn chính
trong việc ủng hộ phá thai (một giải pháp thuận lợi cho người đàn ông
vốn có lối sống giống như Donald Trump.) Hillary cũng phỉ báng ơn gọi
thiên chức làm mẹ của người phụ nữ (không chỉ thuộc về sinh học) khi bà
ta chứng tỏ rằng các bào thai có thể được phá bỏ trước khi chúng được
sinh ra. Và (…) bà ta cười nhạo người đàn bà cáo buộc Donald Trump lạm
dụng tình dục trong khi tấn công người phụ nữ trước đây cáo buộc chồng
bà.
Khi Adam và Eva lần đầu phạm tội, hành vi của họ lập tức trở nên ích kỉ bởi cuộc sống của họ chẳng chú trọng đến Đức Chúa nữa.
Hillary
và Trump điển hình cho hành vi được xem như trung tâm của điều sai
trái, đặc biệt khi nó liên quan đến tiền và quyền. Ví dụ, cả hai đều
quản lý “những tổ chức từ thiện”, dường như làm ít hơn là để phục vụ cho
những lợi ích của chính họ. Trump dùng tổ chức của mình để hối lộ cơ
quan công quyền và mua một bức họa “6 bàn chân cao khổng lồ”, chân dung
của chính ông ta. Thực vậy, Trump không đóng góp tiền của mình vào quỹ
từ thiện cách đây trên 5 năm. Tương tự, khi Hillary là ngoại trưởng Hoa
Kỳ, tuyên bố của Bill Clinton rằng khoản tiền đã tăng gấp đôi và trong
vài trường hợp đã tăng gấp ba, điều này gây ra nhiều lẫn lộn. Về việc
154 người gặp bà Hillary khi bà còn là ngoại trưởng, có ít là 85 người
ủng hộ cho quỹ Clinton Foundation. Điều ấy không hợp pháp đối với người
nước ngoài ủng hộ cho những chiến dịch chính trị trong nước Mỹ; tuy
nhiên Hillary đã chấp nhận nguồn tài trợ nước ngoài đổ vào quỹ Clinton
Foundation từ nhiều quốc gia, bao gồm cả Saudi Arabia. Điều này chỉ
thành vấn đề khi việc rò rỉ email từ chiến dịch Clinton giễu cợt người
Công giáo.
Hành
vi và đạo đức đáng đặt thành vấn đề của Donald Trump và Hillary Clinton
rõ ràng là rất đau đớn. Cả hai người đều đáng bị loại bỏ như là những
ứng cử viên tổng thống. Tiếc thay, nước chúng ta chia rẽ đến nỗi chúng
ta không thể hòa hợp được sau sự kiện cụ thể này. Thay vào đó, người dân
tiếp tục bám víu vào những ứng cử viên vốn là những bóng ma của thời
đại. Một vài người bào chữa hoặc phất lờ những sai lầm nghiêm trọng của
ứng viên mà họ ưu tiên, và họ đã nổi xung khi ứng viên kia làm điều sai
trái.
Nhưng
người Kitô hữu được mời gọi để ứng xử kiểu khác. Chúng ta được mời gọi
để bước ra ngoài những cảnh huống của chính trị và để quan sát họ với
tầm nhìn của lịch sử cứu độ. Chúng ta được mời gọi để nên những tiên
tri, để chỉ ra những tội lỗi khi chúng ta thấy nó. Không may, giống như
Adam và Eva, nhiều người trong chúng ta đáng lẽ chống lại và tác động
đến từng ứng viên của chúng ta. Chúng ta là những con người sa ngã và dễ
mất niềm hy vọng vào sứ điệp nền tảng của Tin mừng. Chúng ta quên mất
bản chất con người được mời gọi để làm điều gì đó tốt hơn nhờ sức mạnh
của cuộc tử nạn và phục sinh của Đức Kitô.
Khi
cuộc bầu cử này đến, ai trở thành tổng thống không thành vấn đề, chúng
ta sẽ bước vào kỷ nguyên vô cùng khó khăn nơi đất nước chúng ta. Tôi hy
vọng rằng người Kitô hữu sẽ dành nhiều giờ cầu nguyện cho việc hoán cải
của tân tổng thống hơn là phê phán ông ta hay bà ta. Và tôi hy vọng
chúng ta sẽ học những bài học sau đây: Chúng ta sẽ không bao giờ tìm
được ơn cứu độ nơi đảng phái chính trị; và chúng ta nên là những người
biện hộ và là những người cổ vũ nhu mì duy chỉ cho Đức Giêsu Kitô mà
thôi.
Chuyển ngữ từ aleteia.org: Phạm Đình Ngọc SJ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét