Thứ Bảy, 18 tháng 11, 2017

Chúa Nhật 33 Thường Niên. Năm A_2017

Ông bà anh chị em thân mến. Trong bài Tin mừng Chúa nhật tuần trước, Chúa Giê-su dùng dụ ngôn 10 cô trinh nữ cầm đèn dầu đi đón chàng rể, trong số 10 cô trinh nữ này, có 5 cô dại khờ và 5 cô khôn ngoan, để dạy chúng ta phải luôn sẵn sàng chuẩn bị tỉnh thức đón lúc Chúa đến.  Trong bài Tin mừng hôm nay chúng ta nghe dụ ngôn về những nén bạc. Chúng ta thấy cả ba người đầy tớ trong dụ ngôn đều được chủ trao cho một số vốn.
Người thứ nhất được chủ trao cho 5 nén bạc, người thứ hai 2 nén, và người thứ ba 1 nén.  Người thứ nhất và người thứ hai nhận biết sự tín nhiệm của ông chủ, cố gắng tìm cách để sinh lợi cho chủ và được chủ khen là những đầy tớ trung thành.  Còn người thứ ba cũng tỏ ra hiểu trách nhiệm, nhưng vì không hoàn toàn tín nhiệm chủ, hay nghĩ rằng được ít hơn 2 người kia, cho nên không cố gắng đầu tư làm lời cho chủ.  Chúng ta thấy anh đã không làm mất vốn của chủ, nhưng dưới con mắt của ông chủ như thế thì không xứng đáng, vì thế anh bị chủ gọi là “tên đầy tớ vô dụng.”

Có một câu hỏi rất quan trọng cho chúng ta là: Tại sao Chúa kể cho chúng ta nghe dụ ngôn này?  Hay nói một cách khác: Ý nghĩa của dụ ngôn là gì?  Ông chủ đi xa là ai? Ai là những người đầy tớ?  Những nén bạc ám chỉ điều gì?  Ông chủ đi xa là chính Chúa Giê-su. Sau khi phục sinh, Người đã về trời và sẽ trở lại trong ngày tận thế để phán xét.  Những người đầy tớ là tất cả chúng ta, ông bà anh chị em và tôi.  Những nén bạc ám chỉ những ơn lành hồn xác Chúa ban, đó là cuộc sống, đức tin, cộng đoàn giáo xứ, gia đình, con cái, trí khôn, tài năng, thời giờ, tiền bạc, của cải, và nhiều thứ khác nữa.  Trong lúc đi xa, Chúa kỳ vọng và mong ước chúng ta sử dụng những ơn lành để xây dựng Nước Chúa và làm sáng danh Người.

Trong kho truyện cổ tích của Ấn Độ, có một câu truyện về một đôi vợ chồng vừa lười lại vừa bướng bỉnh.  Một hôm hai vợ chồng đang ngồi ăn cơm tối, thì bỗng trời nổi gió mạnh, như ngày hôm nay ở Tulsa chúng ta đây.  Gió thổi mạnh vào ga-ra và làm cho cánh cửa vào nhà mở tung ra. Thấy thế chồng nói với vợ: - Bà ra đóng cửa ga-ra lại đi kẻo gió lạnh thổi vào nhà. Người vợ lắc đầu nói: - Ông ra mà đóng. Người chồng không chịu thua, nên đáp trả: - Bà ra mà đóng.

Thế là hai vợ chồng cứ ngồi ở đó lừa cho nhau về việc đi đóng cửa. Thấy việc không ổn, người chồng bỗng nảy ra một ý kiến. Anh nói với vợ: - Bây giờ hễ ai lên tiếng trước thì người đó phải ra đóng cửa ga-ra, bà có chịu không? Người vợ đồng ý. Từ lúc đó, cả hai vợ chồng, chẳng ai nói với ai lời nào nữa. Họ đã giữ im lặng cho đến lúc đi vào phòng ngủ. Thế là cửa ga-ra và cửa vào nhà đêm đó bỏ ngỏ. Vì nhà không đóng cửa, nên đêm đó con chó của hàng xóm đã vào nhà dọn hết sạch những thức ăn ở dưới bếp mà họ đã để dành cho ngày hôm sau.

Sáng hôm sau, lúc vừa từ giường đi ra, cả hai vợ chồng đều chưng hửng vì mọi thứ để ăn sáng đã bị dọn sạch. Nhưng vì chợt nhớ đến điều đã cam kết với nhau tối hôm trước, nên chẳng ai nói với ai lời nào. Sau khi làm vệ sinh cá nhân buổi sáng, hai vợ chồng thấy không còn gì ăn sáng, thế là người vợ lặng lẽ xách giỏ đi chợ. Còn chồng thì ngồi đó chờ ăn sáng và nghĩ cách là làm sao để cho vợ anh phải lên tiếng trước mình. Đang lúc ngồi suy nghĩ thì có một anh thợ hớt tóc dạo đi ngang qua.  Anh vẫy tay và chỉ vào đầu mình. Anh thợ hớt tóc vào chào chủ nhà, nhưng chủ nhà chẳng nói một lời nào. Anh thợ hớt tóc nghĩ có lẽ chủ nhà bị câm điếc, vì thế không cần chờ ý kiến của chủ nhà, anh thợ hớt tóc lấy đồ nghề ra hớt tóc cho chủ nhà.

Thấy bộ mặt dễ ghét và lạnh lùng của chủ nhà, nên anh thợ hớt tóc nẩy ra một ý nghĩ thay vì hớt tóc đàng hoàng, anh lại chỉ hớt một bên, còn bên kia vẫn để nguyên. Nhìn vào gương, thấy mái tóc của mình như thế, chủ nhà giận dữ trố mắt nhìn chứ chẳng nói năng gì. Anh thợ hớt tóc bắt đầu đâm lo, vì anh nghĩ rằng có lẽ người này đã bị ma quỉ ám nhập gì đó. Thế là anh vội vã cuốn gói chạy đi mất.

Khi anh thợ hớt tóc đi khỏi rồi thì người vợ đi chợ về. Vừa bước chân vào nhà, thấy đầu tóc chồng quá dị hợm và buồn cười, nên buột miệng hỏi: - Ông làm sao thế, có khùng không?  Ngay lúc ấy người chồng phá lên cười một cách đắc thắng. Anh nói với vợ: - Thế là từ nay công việc đóng cửa ga-ra là phần của bà đó nhá, vì bà đã lên tiếng trước tôi mà.  Chỉ vì lười biếng và bướng bỉnh mà cả hai vợ chồng kia đã mất hết đồ ăn sáng hôm ấy, và người chồng phải chịu mang một cái đầu tóc quái gở.

Ông bà anh chị em thân mến.  Mỗi người đều được Chúa ban cho một số vốn để sinh sống. Vốn ấy là sức khỏe, thời gian, khả năng… Bổn phận của chúng ta là làm sao để số vốn đó sinh lời, để khi chết hay đến ngày phán xét ra trước tòa Chúa, chúng ta trao lại cho Chúa cả vốn lẫn lời. Đối với Chúa, năm nén, hai nén, hay một nén, điều đó không quan trọng nhưng Chúa muốn mỗi chúng ta phải biết làm sao cho những nén bạc ấy sinh lời. Chúng ta đừng so đo với người khác về khả năng Chúa ban cho, cũng đừng kiêu căng vì người khác ít khả năng hơn mình.

Nén bạc Chúa trao cho chúng ta nói lên rằng chúng ta không phải là đầy tớ nhưng là người cộng tác với Chúa để mở mang, xây dựng Nước Chúa. Chúa không đòi hỏi điều gì quá sức chúng ta.  Chúa chỉ muốn chúng ta có lòng bác ái, hy sinh và quảng đại, vì thế chúng ta phải biết dùng hết khả năng mình mà làm sinh lời những nén bạc Chúa trao. Vấn đề là chúng ta có lắng nghe và thực hành những điều Chúa dạy hay không mà thôi.

Chúng ta tạ ơn Chúa vì đã yêu thương, tín nhiệm và trao cho chúng ta những nén bạc.  Xin Chúa giúp chúng ta cố gắng biết dùng hết khả năng mình mà đầu tư, làm cho những nén bạc ấy sinh lời, để ngày chúng ta đến đứng trước tòa Chúa phán xét, chúng ta được lắng nghe lời dịu dàng của Chúa: “con hãy vào mà hưởng niềm vui hạnh phúc của chủ con.”

Lm. Chánh xứ


 

Không có nhận xét nào:

Tìm kiếm ....