Thứ Bảy, 10 tháng 2, 2018

Chúa Nhật 6 Thường niên B_2018

 

Chúng ta biết ngày xưa bệnh phong cùi là một sự lo sợ và đau khổ cho loài người, tương tự như sự lo sợ, sầu khổ của những người mắc những chứng bệnh nan giải như ung thư hay si-đa.  Ngoài việc phải chịu sự đau đớn huỷ hoại thân thể, người phong cùi còn phải chịu một sự đau đớn to lớn hơn về tinh thần, đó là bị người khác xa tránh.  
Theo sách Lê-vi trong Kinh thánh Cựu ước, người phong cùi phải sống tách biệt khỏi gia đình, thân nhân và bạn hữu, và phải ra dấu báo cho người khác biết để đề phòng đừng tới gần. Ngoài ra người phong cùi không được phép đến nơi công cộng hay thờ phượng vì bị coi là dơ bẩn.  Đó là lý do tại sao người phong cùi trong Tin mừng hôm nay, với niềm xác tín, quyết tâm gặp Chúa để xin được chữa lành mặc dầu biết đó là lỗi luật và đã khẩn khoản nài xin: “Nếu Ngài muốn, xin Ngài cứu chữa tôi.”  Động lòng xót thương, Chúa đã chữa cho người phong cùi được lành sạch.  

Khi nói đến phong cùi, thì chúng ta nhớ đến thánh linh mục Đa-miêng người Bỉ là vị tông đồ người cùi.  Năm 1864, cha đã hy sinh tình nguyện đến phục vụ những người bị bệnh phong cùi ở Hawaì.  Bệnh nhân phong cùi trong trại không thể hiểu nổi một người ở phương xa, không bà con thân thuộc gì với họ, lại còn trẻ, đẹp trai và không bệnh tật như họ, lại có thể đến phục vụ họ nơi khốn khổ này.  Họ không tin vào đôi mắt của mình nên đến sờ vào thân thể của cha, xem cha có thực sự mắc bệnh cùi không.  Lúc đầu cha Đa-miêng rởn tóc gáy nổi da gà khi nhìn thấy họ đến và sờ vào thân mình. Nhưng dần dần cha Đa-miêng hiểu được hoàn cảnh cũng như tâm tư của họ, vì vậy cha sống hoà đồng và không còn cảm thấy ghê tởm như những ngày đầu. 

Thật vậy, cha Đamiên đã thể hiện tình thương và sống lòng nhân từ của Chúa Giêsu với những người bệnh bị hất hủi một cách cao quí.  Một thời gian sau đó, vì sống chung với họ, cho nên cha cũng bị mắc bệnh cùi, và cuối cùng cha Đa-miêng cũng đã chết vì bệnh phong cùi.  Chúng ta thấy ngày nay, vì muốn thể hiện tình yêu và lòng thương xót của Chúa, vẫn còn có nhiều linh mục, tu sĩ nam nữ và giáo dân tiếp tục phục vụ những bệnh nhân trong những trại phong cùi ở quê nhà Việt Nam.  Như thánh Đa miêng, họ hy sinh thể hiện tình yêu cao quí và vị tha với những người khốn khổ cần sự giúp đỡ.

Ngày nay nhờ những tiến bộ về khoa học và y khoa bệnh phong cùi không còn là một thứ bệnh quá nguy hiểm và khốn khổ cho loài người nữa, nhưng có một thứ bệnh phong cùi khác còn nguy hiểm hơn nữa, đó là thứ bệnh phong cùi tinh thần.  Thứ bệnh này còn nguy hiểm hơn bệnh phong cùi nơi thân xác.  Bệnh phong cùi chỉ hủy hoại cái dáng vẻ bề ngoài của con người.  Còn bệnh phong cùi tinh thần mới thật kinh khủng.  Nó có thể hủy hoại tâm hồn và cả cuộc đời cá nhân, mà còn hủy hoại tình đoàn kết, hiệp nhất của cộng đồng. Nó làm cho con người trở thành xa lạ với mọi người và mọi người với nhau.

Trong cuốn sách có tựa đề là “Vị ẩn sư” kể lại một câu truyện về người bị mắc bệnh phong cùi tinh thần như sau.  Một người đàn bà trung lưu giàu có, không phải bận bịu với công việc hay gia đình và có thể nói là đạo đức. Bà có nhiều giờ để đi nhà thờ, đi đọc kinh và còn có thời giờ để nói chuyện với người này, với nhóm nọ.  Nhưng không hiểu tại sao người ta cứ muốn xa lánh bà.  Một nhóm người đang trò chuyện với nhau vui vẻ, nhưng khi vừa thấy bóng dáng bà thì mọi người im lặng. Nhiều người thấy bà thì kiếm cách hay lý do đi chỗ khác hay ra về. 

Một hôm bà tìm đến hỏi ý kiến của vị ẩn sĩ.  Sau khi hỏi bà một số chi tiết, vị ẩn sĩ đưa ra một kết luận làm cho bà phải kinh ngạc và buồn.  Vị ẩn sĩ nói cho bà biết sở dĩ người ta xa lánh bà, vì họ coi bà là một con rắn độc.  Bà gằn tiếng hỏi lại vị ẩn sĩ tại sao họ lại coi bà như một con rắn độc chứ. Vị ẩn sĩ trả lời vì trong đầu óc của bà đầy những ý tưởng độc hại như nghĩ và nói xấu về người khác, có những ý tưởng ghen ghét, hằn học gây thù hằn và nhất là gây chia rẽ. Ngoài ra bà còn tự cao, có đời sống ích kỷ và tham lam.  Vị ẩn sĩ nói tiếp cho bà biết: nghe bà nói và thấy cuộc sống của bà làm cho người khác cảm thấy bực bội, buồn thảm hơn, mất đi niềm hy vọng và đoàn kết.  Nghe vị ẩn sĩ nói như thế, tâm hồn bà chùng xuống và xin vị ẩn sĩ chỉ cho phải làm sao.  Vị ẩn sĩ khuyên bà hãy thay đổi cách suy nghĩ và giao tiếp cũng như cuộc sống.  Từ nay hãy nuôi trong đầu những ý tưởng tốt lành, cố gắng nhìn vào những điểm tốt, hay và tích cực.  Khi nói chuyện với người khác hãy chia sẻ những ý nghĩ tốt lành đó, cố gắng sống hy sinh, bác ái và quảng đại hơn, rồi mọi sự sẽ khá và tốt đẹp hơn. Bà đã nghe và làm theo lời khuyên bảo của vị ẩn sĩ.  Kết quả đúng như vị ẩn sĩ tiên đoán.  Cuộc sống của bà đã thay đổi hẳn.

Là những Ki-tô hữu, chúng phải cầu xin Chúa cho chúng ta có sức mạnh để chúng ta cố gắng loại trừ thứ bệnh phòng cùi tinh thần nguy hiểm này ra khỏi cuộc sống. Vì là thứ bệnh tinh thần nên rất khó nhận diện được chúng bằng con mắt trần tục của chúng ta.  Chúng có thể ẩn núp dưới những chiêu bài, cạm bẫy ngon ngọt, ưa thích và thoải mái của ma quỉ như tự cao, ích kỷ, loại trừ, nghi kỵ, kết án, phê bình, gian dối và tham lam.  Tin mừng cho chúng ta biết Chúa Giêsu là một thầy thuốc bài ba, tốt lành đầy lòng nhân từ và thương xót. Những ai đến với Chúa đều được chữa khỏi, nhưng điều quan trọng là phải có lòng xác tín vào Chúa và lời Ngài dạy.  Xác tín không phải chỉ có niềm tin trong tư tưởng, mà còn phải thể hiện bằng hành động trong cuộc sống. Vì thế, chúng ta phải chân thành lắng nghe và sống lời của Chúa Giê-su, là Vị Ẩn Sĩ tốt lành và nhân từ khuyên bảo chúng ta.

Chúa đã đến chữa người phong cùi thuở xưa. Xin Chúa cũng chữa bệnh phong cùi trong thời hiện đại, ban cho bệnh nhân lòng tin cậy, phó thác vào Chúa. Xin soi sáng cho các khoa học gia và bác sĩ để họ tìm ra thuốc men và cách thế trị bệnh. Xin cho những người phục vụ, chăm sóc bệnh nhân luôn tin vào Chúa là nguồn sức mạnh và kiên nhẫn của họ, và gìn giữ họ khỏi bị nhiễm bệnh. 
Lm. Chánh xứ



Không có nhận xét nào:

Tìm kiếm ....