Trong những bài Tin
mừng vào những tuần cuối của năm phụng vụ, Giáo hội muốn nhắc nhở chúng ta về
ngày tận thế và sự chết. Giáo hội nhắc
nhở không có tính cách muốn hù dọa chúng ta, nhưng muốn chúng ta thành tâm nhìn
vào cuộc sống, nhận ra những ơn lành của Chúa ban trong một năm qua chúng ta sử
dụng như thế nào?
Chúng ta có đạo đức
thánh thiện hơn không? Chúng ta có bác
ái, quảng đại, tốt lành hơn hay không? Cuộc sống đức tin của chúng ta, sự liên hệ với Chúa bây giờ như thế nào?
Dấu hiệu nào chứng tỏ chúng ta sống đức tin, sống Lời Chúa? Tôi tin ai cũng ước mong, cầu nguyện sống tốt
lành, đạo đức hơn và yêu mến Chúa hơn.
Như chúng ta biết không có gì thuộc về trần thế này
tồn tại vĩnh viễn kể cả cuộc sống của mỗi người chúng ta. Chỉ có những gì thuộc về Thiên Chúa mới có
tính cách vĩnh cửu mà thôi. Tất cả mọi
sự vật và cuộc đời sẽ có lúc kết thúc và qua đi. Có lúc bắt đầu thì cũng sẽ có
lúc kết thúc. Không ai biết lúc nào
tận thế, nhưng điều quan trọng mà chúng ta phải chú ý là sự chết của chính
chúng ta. Có lẽ không ai muốn nói hay đề cập tới sự chết, nhưng đó là định
luật của tạo vật, có sinh thì có tử.
Những bài Kinh thánh hôm nay cho chúng ta biết những sự
kiện và những dấu hiệu báo trước về ngày tận thế. Bài đọc 1 cho chúng ta biết về thời cùng
tận, khi Tổng lãnh sứ thần Micae sẽ đứng lên chiến đấu và chiến thắng mọi thế
lực gian tà. Nhưng đó cũng chính là lúc
những người công chính sẽ được giải thoát và ban thưởng hạnh phúc trường sinh,
còn người gian ác sẽ bị tủi nhục muôn đời. Trong bài Tin mừng, Chúa Giêsu nói về ngày tận
thế và ngày trở lại của Ngài, lúc đó mặt trời sẽ ra tối tăm, mặt trăng không
còn chiếu sáng, các ngôi sao từ trời sa xuống, các quyền lực trên trời bị lay
chuyển. Và lúc đó Chúa sẽ sai thiên sứ
đi và tập họp những kẻ được Ngài tuyển chọn từ bốn phương về, từ đầu mặt đất
đến cuối chân trời.
Bài Tin mừng hôm nay làm cho tôi nghĩ đến bài Tin mừng
của thánh Luca vào Thứ Sáu vừa qua khi những
người Pha-ri-sêu đến hỏi Chúa Giêsu: Khi nào Nước Thiên Chúa đến? Khi nào Thiên Chúa sẽ ngự đến? Chúa Giê-su đã cho họ biết Thiên Chúa đến
trong ngày tận thế một cách thình lình như chớp sáng lòe trên bầu trời trước sự
hờ hững và khi thường của con người. Sau
đó Chúa đã đưa ra 2 sự kiện điển hình để minh chứng. Sự kiện thứ nhất về những người sống trong
thời ông Nô-e. Thời đó người ta đang sống
trong phồn thịnh, ăn chơi phè phỡn, tội lỗi thả dàn. Họ chỉ chú tâm đến việc kiếm tiền và mua bán vật
chất, không nghĩ và để ý gì về đời sống tinh thần của họ. Trong khi đó một mình ông Nô-e nghe lời Chúa
bảo chuẩn bị đóng tàu để tránh đại hồng thủy.
Các ngôn sứ khuyên bảo họ ăn năn sám hối nhưng họ khi thường, không muốn
nghe, tiếp tục sống phè phỡn, lo kiếm tiền thật nhiều để hưởng thụ. Nhưng giữa lúc phồn thịnh và ăn chơi thì lụt
đại hồng thủy xảy đến, cuốn trôi tất cả và tiêu hủy tất cả, như những trận bão
lụt hurricane, hay như những cơn bão xoáy tornado to lớn mà chúng ta thường
thấy xảy ra ngày nay. Chúa cho chúng ta
biết về ngày tận thế và ngày Chúa trở lại chắc chắn sẽ đến và có thể cũng sẽ thình
lình, bất ngờ như vậy, để chúng ta chuẩn bị.
Sự kiện thứ 2 mà Chúa đề cập
đến xảy ra thời ông Lót. Thành Sô đô ma lúc
đó cũng đang trong thời kỳ phồn thịnh, mọi người ăn chơi thả dàn, chú ý đến
việc xây cất, mua bán để kiếm nhiều tiền của, có một cuộc sống hưởng thụ bình
thản, nhưng là một loại bình thản giả tạo trong tội lỗi và lầm lạc. Giữa lúc như thế thì lửa bởi trời đổ xuống
thiêu hủy tất cả, như những vụ cháy rừng đang xảy ra tại tiểu bang California,
thiêu hủy hàng ngàn nhà cửa ra tro bụi và giết nhiều sinh mạng. Chỉ một mình
ông Lót thoát chết. Còn bà Lót thì hóa
thành tượng muối vì đã quay đầu nhìn lại thương tiếc, ham đống của cải bỏ lại,
thay vì cứu lấy chính bản thân mình. Chúa cho chúng ta biết trước để chuẩn bị.
Có câu truyện về cô Elena Frings, một cô gái 24 tuổi
đang làm việc cho một công ty thương mại lớn ở thành phố New York. Tuy còn rất trẻ, nhưng bác sĩ cho cô biết bị
bệnh tim vào thời mãn tính, và chỉ có thể sống được sáu tháng nữa sẽ chết. Chính vì thế, cô đã bỏ công việc để đi giúp tình
nguyện cho một giáo xứ và làm những công việc bác ái xã hội. Trong một buổi
thuyết trình về công việc của mình, cô gặp một bác sĩ, vị bác sĩ này sau đó đã
giải phẫu tim thành công cho cô, và thời hạn sáu tháng của tử thần qua đi.
Sau đó cô vẫn tiếp tục hăng say, tình nguyện tình nguyện
giúp giáo xứ và làm công việc bác ái xã hội. Cô đã nhận ra giá trị và ý nghĩa của
cuộc sống của mình và nhất là luôn luôn ý thức cái chết gần kề. Tìm ra được ý nghĩa và giá trị về cuộc sống giúp
cô sống trong an bình, quảng đại hơn, biết sống cho tha nhân, biết xoa dịu nỗi
đau khổ và chia sẻ ơn lành, yêu thương với người khác. Cô không sống thu hẹp, ích kỷ cho riêng mình,
nhưng cho tha nhân và cho Chúa.
Chúng ta biết vấn đề khi nào tận thế và có đời sau hay
không, được xem như là những vấn đề lớn của mọi thời đại, ngày xưa cũng như
ngày nay, và mọi người luôn chú ý và thắc mắc. Bởi vì nếu không có đời sau, thì
cuộc sống cùng những phấn đấu và nỗ lực
của con người hôm nay ở đời này thật vô nghĩa, rốt cuộc rồi cũng chết, mà chết
là hết. Vì thế chúng ta hãy tự hỏi: “Cuộc sống của chúng ta hôm nay có ý nghĩa,
giá trị gì không?”
Lời Chúa mạc khải và xác quyết
cho chúng ta biết có tận thế, có đời sau, có phán xét, có thưởng phạt, có Thiên
đàng, hỏa ngục. Chúa
cho chúng ta biết: “Trời đất sẽ qua đi, nhưng lời Thầy nói sẽ chẳng qua
đi.” Cuộc sống con người ở thế
gian này chỉ là đời tạm, hạnh phúc Nước Trời mới là vĩnh cửu, và hạnh phúc ấy
chỉ dành cho những ai tin, yêu mến Chúa, cho những ai hy sinh phục vụ, sống chứng
nhân cho Tin Mừng của Chúa, như Chúa Giêsu đã nói: “Ai lo cứu mạng
sống mình thì sẽ mất, còn ai đành mất sự sống mình thì giữ được nó.” Có
thể so sánh Lời Chúa như những đài khí tượng báo cho chúng ta biết trước những
cơn bảo hurricane sắp đến, hay còi hụ báo trước cho chúng ta biết trước khi nào
những cơn bảo cuốn tornado nguy hiểm và dữ dội sẽ đến, để chuẩn bị. Vì
thế chúng ta hãy chuẩn bị và tỉnh thức, sống cho Chúa và tha nhân, bằng
những sự hy sinh phục vụ, bằng việc bác ái và lòng quảng đại, để có cuộc sống
có ý nghĩa và giá trị, và để chúng ta luôn sống trong bình an, tin tưởng, hy vọng
và bước đi vững vàng trong cuộc hành trình đức tin nơi trần thế.
Lm. Chánh xứ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét