“Năng
nhặt chặt bị” hoặc “tích tiểu thành đại” gợi lên nhiều ý nghĩa và bài
học cuộc sống. Có người muốn nhấn mạnh tới tính tiết kiệm. Có người muốn
trân trọng những gì bé nhỏ mà thực sự giá trị. Có người nói to tát
trong những phạm trù triết học về lượng và chất. Có người đơn giản là cố
gắng cần cù chịu khó. Suy nghĩ thêm, có thể thấy những góc nhìn rất
riêng.
Có
một thời, người ta nói: tục ngữ thành ngữ là những bài học kinh nghiệm
đúc kết từ bao đời, là những bài học truyền lại cho những thế hệ kế
tiếp. Có một thời, người trẻ ít còn quan tâm những giá trị ấy. Có một
thời, người lớn muốn dạy bảo người trẻ nhiều. Thiết nghĩ, nên có một
thời, người trẻ nghe những chia sẻ từ người lớn và người lớn khơi gợi
nhiều sáng kiến từ người trẻ.
Thời
nay không chỉ là “năng nhặt chặt bị” nữa, vì có thể rất dễ nhặt nhầm đồ
lại còn đồ giả nữa, nên có khi năng nhặt mà vẫn công cốc. Cái bị không
còn bền chắc như xưa, nên có thể lủng có thể rách bất thình lình mà mất
hết cả chì lẫn chài.
Cũng
có anh sinh viên hát vui đùa: học 4 năm 5 năm lấy được cái bằng đại
học, xong rồi mới biết đó chỉ là cái “bằng thừa” khi đi xin việc. Hoặc
là cái vòng luẩn quẩn khi đi phỏng vấn: người ta cần người có 2 năm kinh
nghiệm trở lên, mà tôi thì mới đi xin việc, lấy đâu ra 2 năm kinh
nghiệm!
Có
một thời quá khứ, tiếng Pháp phổ biến, rồi tới thời tiếng Anh, giờ
tiếng Anh có lẽ bão hòa và chuyển sang tiếng khác… Tiếc là tiếng Việt
lại chưa đủ tốt. Bởi lẽ, nói đạo văn thì hơn mạnh, mà nói là bắt chước
và nhai lại thì có lẽ hợp hơn. Người ta cứ sợ là tư tưởng mình sai lầm,
mà kỳ thực chưa có tư tưởng thì lấy đâu mà đúng hay sai.
Có
điều gì đó ẩn kín hơn! Biết rằng năng nhặt chặt bị, nhưng quan trọng là
nhặt cái gì và tại sao lại nhặt! Thường thì người ta sẽ nói đến tiền
bạc, kiến thức, kỹ năng v.v. Nguyên tắc để làm những điều này là gì!
Thường thì người ta sẽ nói: tốt thì làm, xấu thì không. Thế nhưng, cái
gì thì tốt? Có người bực mình nói: Hỏi như thế, có mà hỏi đến khuya!
Đúng là đến khuya thật, nhưng nếu không hỏi như thế, người ta sẽ dễ bị
“những kẻ nghĩ thâu đêm” dụ dỗ và lường gạt.
Đời
có những khúc vui và những khúc căng thẳng. Thầy Giêsu trong những giờ
phút căng thẳng, đã chẳng tìm được câu trả lời từ người ta từ miệng đời,
Người chỉ còn cách cầu nguyện để hỏi ý kiến của Cha Trên Trời. Đó là lý
do mà Người đã sống và làm việc rất độc đáo và phong cách.
Có
bạn trẻ nói, lúc nào cũng nhắc tới Giêsu, làm cho chúng ta khó sống,
làm cho cuộc đời thiếu tự nhiên. Thế nhưng, tự nhiên là gì? Chẳng lẽ là
mỗi người mỗi ý. Thầy Giêsu không phải là những luật lệ, cũng chẳng phải
là gì đó cản trở. Thầy là người bạn, là người Thầy, là người phục vụ.
Chẳng ai cảm thấy khó chịu khi ở bên bạn thân, bên người Thầy đáng mến,
bên người mà mình yêu mến và quý trọng. Vì Thầy nói rất ít mà quan tâm
rất nhiều. Thầy nghe và thông cảm. Khi vui tôi có thể quên Thầy, nhưng
Thầy không quên tôi. Khi buồn, tôi có thể chán nản mà Thầy vẫn có đó. Có
thể Thầy tốt quá mà làm tôi bực mình, giống như “người vào làm việc từ
sáng sớm” đã bực mình khi ông chủ trả tiền công hậu hĩnh cho những người
tới làm trễ.
Có
lẽ khi nói “năng nhặt chặt bị” người xưa hàm ý là ai cũng muốn làm điều
thiện rồi và không cần phải nói thêm. Nhưng ngày nay, người ta không
còn dễ đồng ý với nhau về điều gì là thiện nữa. Bởi lẽ, ngay cả những
người tích cực và thiện chí, cũng không dễ nói chuyện với nhau, khi mà
những quy luật cụ thể thường chỉ đúng cho từng vùng địa lý và văn hóa.
Cái khó là trong khi người ta rất khác nhau mà lại cùng chung sống. Nhặt
không cẩn thận sẽ thành nhặt nhầm. Nhặt nhầm không cẩn thận có thể
thành ăn trộm.
Nếu
thiếu cái nhìn rộng mở và thiếu cái nền vững chắc, có thể sự hiếu học
chỉ trở thành một sự tích góp ích kỷ, hoặc một kiểu tổng hợp vô lối,
hoặc một loại tích hợp mọi thứ trên hệ điều hành cũ kỹ mà chẳng thể sử
dụng.
Bởi
thế, Thầy Giêsu đưa ra gợi rất độc đáo: “Ai không cùng tôi thu góp là
phân tán”. Câu này rộng mở hơn câu “năng nhặt chặt bị” ở chỗ: câu nói
“năng nhặt chặt bị” nhấn mạnh tới thành quả, còn câu nói “ai không cùng
tôi thu góp là phân tán” nhấn mạnh tới cái sức năng động giữa thu góp và
phân tán. Không thu góp có nghĩa là phân tán, không tiến có nghĩa là
lùi. Trong tầm nhìn này, điểm tới không hẳn là thành quả, mà quan trọng
là sức sống. Điểm đặc biệt thứ hai là ở cụm từ “cùng tôi”. Tiêu chuẩn để
hành động chính là cùng Thầy Giêsu, là tương quan giữa tôi và Thầy
Giêsu.
Nếu
tôi và bạn có cùng dự án nào đó chung, thì theo cái nhìn của Thầy
Giêsu, thiết nghĩ, tình bạn giữa chúng ta, theo nghĩa đích thực của tình
bạn, thì quan trọng hơn thành quả của dự án. Trong tầm nhìn của đức
tin, mối tương quan với Thầy Giêsu chiếm vị trí ưu tiên số một. Vì mọi
sự sẽ qua đi, chỉ tình yêu là còn mãi. Tình mến đó không phải là bay vào
khoảng không vô định, mà có điểm tựa nơi Thầy Giêsu. Đấng đã ở cùng con
người, đã chết, đã sống lại và vẫn đang sống. Có nhiều người xây dựng
sự nghiệp cả đời rồi bỗng dưng trắng tay với khủng hoảng hoặc với cái
chết. Họ sụp đổ. Tiếc là họ chưa gặp Giêsu.
Tứ Quyết SJ
Đến mà Xem (7): Tích tiểu thành đại
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét